Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 408



Chương 408

Khuôn mặt dịu dàng từ trước đến này của Hoắc Lăng Tùng hiếm khi cứng lại.

Anh khẽ ho hai tiếng, hiểu ra.

“Trên phim trường ngoài diễn viên còn có đạo diễn, chỉ là diễn thôi chắc chắn sẽ không đi qua giới hạn.”

“Nói cho em ấy biết, nghĩ cũng đừng nghĩ, đừng nói không có cửa đến khe cũng không có.”

Hoắc Dung Thành lạnh lùng nói, rồi hai chân dài bước vào phòng tắm.

Tô Tú Song không thể đi ra ngoài chỉ có thể đi loanh quanh trong Hoắc gia.

Thời tiết rất tốt, nắng vàng rực rỡ, trong lúc cô không để ý, nhưng mầm cây cô trông đều mọc lên, đặc biệt là rau diếp, xanh bóng một màu, nhìn rất thích mặt.

Đi ra khỏi vườn sau, từ xa đã nhìn thấy Hoắc Diệc Phong.

Cô đi qua, hỏi: “Ở đoàn phim như thế nào rồi?”

“Trương Tiến Trung tức giận một trận, nhưng may cho cô là mấy ngày nay Trương Tiến Trung đang đưa nam chính đi tham gia sự kiện ở nước ngoài, đoàn phim tạm thời đình công.”

Hoắc Diệc Phong chân dài chống đất, hất tóc đầy cool ngầu, cứng rắn đem chiếc xe điện biên thành xe phân khối lớn, giả ngâu.

Tô Tú Song nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng tâm trạng cũng không vui nổi.

Đến bữa trưa, bốn người ngồi quanh bàn ăn.

Bầu không khí không vui vẻ gì, không ai phát ra tiếng động,trên bàn ăn một mảng im lặng.

Hoắc Diệc Phong toàn bộ da đầu căng chặt, hít sâu một hơi, đây mà là ăn cơm sao rõ ràng là muốn mạng người mà.

Trong lúc lơ đễnh, đôi đũa trong tay vô tình rơi xuống sàn, kêu lạch cạch.

Hoắc Dung Thành ngẩng đầu, gương mặt lạnh lùng khôi ngô đang tỏ vẻ bực bội, anh sa sâm mặt xuống, nói: “Không muốn ăn, lượn đi cho nước nó trong”

Hoắc Diệc Phong vô cớ bị mắng: “…”

Cả ngày anh không biết anh ta đã trêu chọc gì ai mà bị ghét bỏ đến vậy?

Tô Tú Song nhắm mắt làm ngơ, tự coi mình như không khí, lặng lẽ ăn bữa trưa.

Hiếm khi Hoắc Lăng Tùng cũng cực kì yên tĩnh, không hé răng nửa lời.

Vào những lúc thế này, chỉ cần lên tiếng thì chắc chắn sẽ ăn đạn, rước vạ vào thân.

“Từ sáng sớm đến tối mịt không thấy bóng dáng đâu, chơi bời đú đởn ở chỗ nào thế?” Hoắc Dung Thành tiếp tục nghiêm giọng.

“Chơi… chơi bời đú đởn gì đâu…”

Hoắc Diệc Phong khúm núm, còn lắp bắp không nên câu: “Anh hai, thẻ ngân hàng của em bị đóng băng rồi, xe cũng bị tịch thu, có muốn chơi bời cũng không chơi được.”

Hoắc Dung Thành ngay lập tức nghiêm mặt lạnh lùng: “Vẫn dám muốn cơ à?”

“Không dám nữa, em cũng chẳng muốn muốn chơi bời, chỉ nói vậy thôi mà” Hoắc Diệc Phong mếu máo, đúng là nghiệp quật!

“Phạt úp mặt vào tường một tiếng.”

“Hoắc Diệc Phong: “…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.