Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 415



Chương 415

Một lúc sau phục vụ mang rượu tới, chia ra đặt ở trước mặt Hàn Văn Thiên và Nam Gố Trạch.

Tất cả mọi người đều biết, cậu hai nhà họ Hoắc chỉ thích hút thuốc, không thích uống rượu.

“Rượu đỏ được cất kĩ, 3 chai”

Đột nhiên, Hoắc Dung Thành lên tiếng.

“Vâng, cậu hai”

Nghe vậy, Hàn Văn Thiên và Nam Cố Trạch kinh ngạc nhìn nhau, không dám tin, cậu hai nhà họ Hoắc muốn uống rượu, trời đổ mưa đỏ hả.

“Anh nhéo tôi một chút, tôi cảm giác hình như mình đang nằm mơ”

Nam Cố Trạch không có chút thương xót, nhéo mạnh một cái trên mặt Hàn Văn Thiên.

“Chết tiệt, đau thật”

Hàn Văn Thiên nghiêng người: “điên rồi?”

Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc anh †a một cái, trên mặt viết hai chữ to không vui.

“Hôm nay có thể là chuyện trăm năm khó gặp, tôi uống với anh đến cùng, người nào say trước người đó là cháu trai” Xắn tay áo, Hàn Văn Thiên tràn đầy tinh thần chiến đấu: “Có chơi không?”

“Đến lúc đó thì đừng có khóc” Hoắc Dung Thành không thèm nhìn anh ta nói.

Hàn Văn Thiên không tức giận mà còn cười: “đô rượu của anh thế này, còn muốn uống làm tôi khóc.”

Đô rượu của anh ta rất cao, không giống anh, một giọt rượu cũng không động, nếu như say, người đầu tiên say tuyệt đối là anh.

“Bắt đầu”

Môi mỏng phả ra khói, Hoắc Dung Thành hơi nheo mắt trái, câm rượu đỏ trên bàn lên liền trực tiếp uống.

Uống rượu là thế mạnh của Hàn Văn Thiên, sao có thể cam tâm khuất phục đứng thứ hai, cạn hết.

Tô Tú Song đang mơ giấc mơ đẹp, khuôn mặt lúc ngủ rất ngọt ngào.

Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại chói tai phá vỡ sự yên tĩnh.

Cô vô thức cau mày, lăn qua lăn lại rồi tiếp tục ngủ.

Nhưng đối phương không bỏ cuộc, gọi tiếp cuộc thứ hai rồi thứ ba.

Cô cảm thấy rất cáu kỉnh, tiện tay kéo chăn bông lên trùm kín đầu, không muốn để ý đến.

Tiếng chuông vẫn không ngừng vang lên.

Vẻ mặt Tô Tú Song cáu kỉnh, tay vươn ra khỏi chăn, sờ soạng điện thoại, ấn nút trả lời, đặt bên tai, không nói gì.

“Cô hai, cậu hai ở quán bar W, uống rất nhiều, cô đi đón cậu ấy đi”

Giọng quản gia Trương vang lên.

Tô Tú Song liếm đôi môi khô khốc, hai mắt vẫn nhắm nghiền, mơ hồ nói: “Không phải có ông sao?”

“Trong nhà có chuyện, tôi về rồi, cô phải đi một chuyến rồi, cậu hai từ trước đến nay chưa từng uống rượu, lần này lại uống rất nhiều, chắc chắc rất nghiêm trọng.” Quản gia Trương rất lo lắng: “cậu ba với cậu tư đi bệnh viện rồi, người khác đi tôi không yên tâm.

Không nghe thấy đầu dây bên kia trả lời, quản gia Trương nâng cao giọng: “cô hai, cô rốt cuộc có đang nghe không?”

“ Ừ”

Tô Tú Song buồn ngủ, mắt cũng không mở ra được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.