Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 432



Chương 432

Tại Hoắc trạch.

ttd ngồi trên ghế sô pha, hai tay bó gối, dù đang mở TV nhưng mắt lại liếc bên nọ sang bên kia, không biết đang nghĩ gì.

Lúc Hoắc Dung Thành tiến vào, chỉ thấy cô đang ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.

Ánh nhìn của anh dừng lại trên người cô vài giây, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ nhíu mày lên trên tâng.

Khi xuống dưới nhà, bộ tây trang màu đen trên người anh đã được thay thế bằng chiếc áo lông màu vàng nhạt.

Bên cạnh bàn ăn, Hoắc Lăng Tùng và Hoắc Diệc Phong cũng đã ngồi đó.

Tô Tú Song vẫn còn đang thả hồn về phương xa.

“Mợ hai, đến giờ dùng bữa tối rồi.”

Quản gia Trương đi ra, nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Tôi không đói, không ăn đâu.”

Trong lòng Tô Tú Song có tâm sự, thấy mình không ăn nổi.

Cho đến tận khi kết thúc công việc vào buổi chiều, Trương Tiến Trung vẫn không hé răng gì về việc cô nên đi hay ở lại.

Ý của anh ta là sao đây, cô đi, hay là không đi?

Hoắc Dung Thành lười nhác dựa lưng ra phía sau, cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, đưa mắt hỏi thăm hai cậu em nhà mình: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Em không chọc giận cô ấy đâu đó!”

Hoắc Diệc Phong vội vã giơ hai tay lên, chứng minh bản thân trong sạch.

“Em cũng không biết, từ khi em về đã thấy cô ấy như thế này rồi.” Hoắc Lăng Tùng hơi nhíu mày, ôn hòa đáp.

Nghe vậy, đột nhiên Hoắc Dung Thành cao giọng lên: “Hoắc Diệc Phong!”

“Em vô tội, em trong sạch, em không làm gì đụng chạm đến cô ấy hết, có khi là cô ấy bị lên hot search rồi đó”

Danh dự của mình đột nhiên bị đe dọa, Hoắc Diệc Phong đứng bật dậy theo phản xạ.

“Hot search?” Hoắc Dung Thành nhíu mày.

Vừa ấm ức vừa tủi thân, Hoắc Diệc Phong ra vẻ như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt, cầm hai tay đưa điện thoại cho anh trai mình.

Tay Hoắc Dung Thành lướt trên màn hình điện thoại, càng đọc những bài viết trên mạng sắc mặt anh càng xấu hơn.

Để ý thấy sắc mặt anh trai mình có thay đổi, Hoắc Lăng Tùng cũng có chút hiếu kỳ, chờ anh xem xong thì đưa tay ra nhận lấy.

“Chẳng ra làm sao cả, bỏ luôn công việc này đi cho xong.”

Hoắc Dung Thành hơi hé miệng, lạnh lùng thốt ra một câu.

Lúc này, Tô Tú Song cũng đã lấy lại được tinh thần, thấy mình có hơi đói bèn đến bên bàn ăn, ngồi xuống múc một chén cháo.

“Không cần để tâm quá làm gì, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, anh hai nói một câu là có thể giải quyết mà. Hoắc Lăng Tùng mỉm cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.