Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 472



Chương 472

Thấy vậy, Tô Tú Song bất giác bật cười thành tiếng: “Anh Tùng, em không phải trẻ con ba tuổi nữa mà còn sợ đau”

Bỗng nhớ đến gì đó, Hoắc Diệc Phong bèn lấy ra một cây kẹo mút trong túi áo đưa cho cô. Tô Tú Song cười tít mắt giơ tay đón lấy, bóc vỏ ra rồi nhét vào miệng. Nháy mắt, vị ngọt nhanh chóng lan tỏa cả vào tim.

Sau khi cắm kim truyền rồi giúp cô đắp chăn cẩn thận, Hoắc Lăng Tùng dịu dàng nói: “Đừng có chạy lung tung, nếu cần gì thì gọi điện cho anh”

“Vâng!” Tô Tú Song híp đôi mắt sáng như sao cười cười nhìn anh, trên đời này sao lại có người dịu dàng thế chứ!

Cửa vừa đóng lại rồi lại bị mở ra lần nữa. Cô ló đầu ra nhìn một cái thì thấy là Hoắc Diệc Phong, bèn nhướng mày một cái rồi giả vờ không thấy gì.

Hoắc Diệc Phong mặt dày đi đến ngồi xuống giường, cũng không nói gì, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của Tô Tú Song, lặng yên nhìn cô.

Một phút Ba phút.

Năm phút trôi qua…

Tô Tú Song bị nhìn đến lông tóc dựng ngược, sởn hết da gà, cô không nhịn được mở miệng hỏi: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

“Xét trên phương diện chị đã xả thân cứu tôi, tôi quyết định lấy thân báo đáp”

Tô Tú Song không nhịn được mí mắt giật giật mấy cái: “Điên à? Hay bị dở hơi?’ “Nhìn chị như này cũng rất xinh đẹp đấy” Hoắc Diệc Phong giơ tay nắm cằm ra vẻ đăm chiêu, chớp chớp đôi mắt hoa đào.

“Có chuyện gì thì nói, không thì cút đi” Tô Tú Song thấy hơi phiền, ngài công tử bột này lại điên khùng gì?

“Dáng vẻ chị mắng người cũng rất đẹp, mắng rất hay.” Hoắc Diệc Phong nheo mắt cười, một chút cũng không có vẻ tức giận.

“Có cần tôi treo bảng bệnh nhân khoa tâm thân cho cậu không?”

“Cũng được.”

Nghe vậy, Tô Tú Song bỗng thấy hơi đau đầu, tên này chắc chắn đầu óc không bình thường.

“Sao vậy?” Đột nhiên một tiếng nói lạnh lùng vang lên Tô Tú Song quay đầu nhìn. Vậy mà lại là Hoắc Dung Thành.

“Anh hai” Hoắc Diệc Phong lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn chào hỏi.

Hoắc Dung Thành đôi chân thon dài thẳng tắp đi đến cạnh giường bệnh, cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất cao sang. Nhưng ánh mắt anh lại thâm trầm khó gần, gương mặt cứng nhắc, tâm trạng cực kỳ không vui.

“Cậu nói đi!” Giọng Hoắc Dung Thành ngang ngược ra lệnh, ngón tay chỉ thẳng vào Hoắc Diệc Phong.

“Lúc quay phim, dây cáp đứt, em bị rơi xuống nước, chị ấy cứu em.” Hoắc Diệc Phong rụt rè đơn giản kể lại.

“Chỉ là cái nghề vớ vẩn mà còn coi như báu vật, không nỡ bỏ?” Sắc mặt Hoắc Dung Thành âm trầm, lạnh lùng nhìn về phía Tô Tú Song, giọng điệu cực kỳ khó nghe.

“Anh hai, anh đừng mắng chị ấy, nếu mắng thì mắng em này, em đúng là xấu hổ, đến bơi chó cũng không biết” Hoắc Diệc Phong đứng chắn trước mặt Tô Tú Song, giơ hai tay ra, vẻ mặt thấy chết không sờn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.