Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 500



Chương 500

Lúc này, trên đỉnh đầu anh là một lớp mồ hôi mỏng.

Cũng may bác sĩ mà Cố Hàn gọi đã tới: “Cô ấy bị bỏ thuốc kích d*c, tác dụng của thuốc phát tác quá mạnh, ngoại trừ việc lên giường ra thì không còn cách nào nữa”

Hoắc Dung Thanh nhấp nhô lồng ngực, vẻ mặt tối sầm lại.

Bác sĩ bị anh làm cho phát hoảng, ông cũng không dám nói nhiều, run rẩy đi ra khỏi phòng.

Tô Tú Song hoàn toàn không khống chế nổi bản thân mình nữa, cô khó chịu giống như con vật nhỏ phải chịu uất ức vậy, cô không ngừng rên lên, cào loạn lên người Hoắc Dung Thành.

Hoắc Dung Thành bị châm lên ngọn lửa trong người, anh ôm cô vào phòng tắm, đặt cô vào trong bồn tắm toàn là nước lạnh.

Bên ngoài thì lạnh, trong người thì nóng, ngọn lửa trong người cô không thể trút ra hết được, cô khó chịu rên lên: “Tôi muốn, tôi muốn, cho tôi đi.. “

Ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang muốn gì nữa, cảm giác duy nhất cô cảm nhận được là nóng, khó chịu.

Hoắc Dung Thành ngồi bên cạnh bồn tắm, trên mặt đất đã có vô số đầu lọc thuốc lá rồi.

Con ngươi anh sẫm lại, giống như đại dương sâu không thấy đáy, khiến người ta không đoán ra được anh đang nghĩ gì.

Mấy phút sau, anh đứng dậy, ôm Tô Tú Song ra khỏi bồn tắm.

Cô khó chịu đến phát điên, không ngừng rên lên, đột nhiên, có người đè lên cô, người đó rất nặng, hơi thở rất nóng, nhưng lại khiến cô vô cùng dễ chịu.

Tiếp đó, Hoắc Dung Thành hung hăng hôn lấy cô, áp tay cô lên trên đỉnh đầu.

Cơ thể hai người lún sâu xuống đệm, anh đè lên người cô, vùi đầu vào cổ cô, giống như một con sói đói nhìn thấy mồi nhắm vậy, anh hung hăng, mạnh mẽ, khiến người ta không thể nào chống đỡ nổi.

Trong phòng….

Mộ Đan Nhan kêu lên, cô ta liên tục ném mọi đồ đạc trong phòng, kiệt sức rồi, cô ta lại ngồi xuống bên giường, bắt đầu khóc.

“Ngay cả tay anh ấy mà tôi còn chưa được chạm vào bao giờ, vậy mà con tiện nhân kia lại ôm anh ấy, trêu ghẹo anh ấy!”

Mộ Tư Đồng đưa cho cô ta một cốc nước: “Em khản hết cổ rồi, uống ít nước cho thanh giọng đi”

“Em không uống!” Cô ta hất tay, làm cốc nước rơi vỡ.

Mắt cô ta đỏ lên, trong lòng vô cùng đố ky và thù hẳn.

Mộ Tư Đồng ngồi xổm xuống, vẻ mặt dịu dàng, không hề có chút mất kiên nhẫn nào, anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan, uống chút nước đi”

“Anh phiền quá đấy!” Giọng nói Mộ Đan Nhan hiện rõ sự giận dữ, một ánh sáng u tối lướt qua đôi mắt cô ta.

Đột nhiên, cô ta giống như phát điên, cánh tay mảnh dẻ của cô ta như con rắn, luồn vào trong cổ áo người đàn ông.

Cô ta quỳ xuống, đôi môi đỏ mọng hôn lên môi Mộ Tư Đồng.

Mộ Tư Đồng sững người.

Nhưng Mộ Đan Nhan lại cười nhẹ một cái, kéo cà vạt người đàn ông, hai người nằm lên giường, nữ trên nam dưới, cô càng hôn mạnh hơn nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.