Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 520



Chương 520

Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhìn cô, đôi môi mỏng nhếch lên, chậm rãi nói: “Tối hôm qua, chúng ta ở trên giường, trên sàn nhà, trong phòng tắm, trên sô pha, liên tục đến tận ba giờ sáng, bây giờ, em nói xem như chưa từng xảy ra? “

Nghe vậy, Tô Tú Song thân thể cứng đờ, cả mặt đỏ bừng.

Ngực cô phập phồng, hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hoắc Dung Thành, không biết xấu hổi Môi nhếch lên, vừa định mở miệng, ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Anh hai, cửa đang mở, em vào nhé.”

Vừa nghe lời này, Tô Tú Song liền gấp gáp, cũng không tiện cãi nhau với Hoắc Dung Thành.

Lòng bàn chân như bôi thêm dầu, theo bản năng chui vào trong tủ.

Hành động sạch sẽ gọn gàng, liền mạch lưu loát.

Trốn được vào trong tủ quần áo, cô mới yên tâm thở hắt ra một hơi, qua khe hở, nhìn thấy Hoắc Diệc Phong bước vào phòng.

“Ah ah ah II”

Khi nhìn thấy đống hỗn độn trên mặt đất, Hoắc Diệc Phong trợn to hai mắt, hét lên thất thanh.

Anh không thể tin được, chỉ vào anh hai, lắp bắp nói: “Anh hai… Anh hai… Anh thế mà lại đưa phụ nữ về nhài”

Hoắc Dung Thành hai tay vòng quanh ngực, đôi mắt rũ xuống, lạnh lùng nhìn anh, gương mặt không lạnh cũng không nóng.

“Quần áo vẫn còn, người phụ nữ kia có phải là vẫn chưa đi không?”

Nhìn thoáng qua mặt đất, Hoắc Diệc Phong nheo lại đôi mắt đào hoa, đưa tay võ ngực, vô cùng đau lòng!

Anh hai đã sa đọa rồi, anh hai thất thân rồi, anh hai không còn thuần khiết nữa rồi!

Trong tủ, Tô Tú Song sắc mặt tái nhợt lại đỏ lên, nắm chặt ngón tay.

Lười nói chuyện với kẻ thân kinh như Hoắc Diệc Phong, anh bước đến ghế sô pha, Hoắc Dung Thành tự mình ngồi xuống, khoanh chân dài, lật xem tài liệu.

“Hẳn là còn chưa rời đi, em đã ngửi thấy mùi của người phụ nữ dã man đó rồi, nếu hôm nay không bắt được cô ta, em không mang họ Hoắc!”

Đang nói chuyện, Hoắc Diệc Phong nhăn nhăn mũi, giống như chó, phát huy khứu giác, thị giác nhạy bén tìm khắp phòng ngủ.

Trên giường, phòng tắm, sau rèm cửa, ngoài ban công, nơi nào người ta có thể trốn, anh đều không bỏ qua.

“Nếu đều không có, vậy chắc chắn là trong tủ quần áo rồi: Hoắc Diệc Phong lẩm bẩm, di chuyển đôi chân dài, bước về phía tủ quần áo.

Trong phút chốc, hô hấp của Tô Tú Song như thắt lại, thân thể cứng đờ, vô cùng căng thẳng, thậm chí không dám cử động, luôn có cảm giác cứ như bị người ta bắt gian.

“Gây rối đủ chưa?”

Cuối cùng, Hoắc Dung Thành cũng đứng dậy, giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị.

Bất thình lình, Hoắc Diệc Phong bị dọa liền rùng mình một chút.

“Ra ngoài!

Hoắc Diệc Phong vừa mới chạm ngón tay vào cửa.

“Anh hai, anh nói như vậy, anh có phải là chột dạ rồi không, người phụ nữ kia nhất định đang trốn ở đây: “Tự mình cút ra ngoài, nếu không để anh ném mày ra ngoài, tự chọn đi” Hoắc Dung Thành không kiên nhẫn, trực tiếp lạnh giọng cảnh cáo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.