Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 534



Chương 534

“Đúng thế!”

Cô nói chuyện rất thẳng thắn, không hề lùi bước chút nào, trả lời anh một cách không có chút do dự.

Thân hình cao to của Hoắc Dung bỗng chốc trở nên cứng ngắc, anh châm chọc khiêu khích, nghiến răng nghiến lợi: “Ha ha, Tô Tú Song, cô nghĩ rằng tôi không dám bóp chết cô sao?”

Theo dõi ánh mắt của anh, Tô Tú Song giơ lên cổ, thản nhiên nói: ” Muốn bóp chết tôi, vậy thì cứ việc đến đi”

Con ngươi thâm thúy lập tức co rút lại, bàn tay to lớn của Hoắc Dung Thành nắm chặt lại.

Anh âm trầm nhìn cô, sắc mặt thì vô cùng khó coi.

“Nếu không ra tay, vậy thì mời rời đi, ông ta đụng phải tôi, tôi mới là đương sự, tôi có thể tự mình giải quyết, không cần anh nhúng tay vào.”

Cô khẽ mím môi, tiếp tục nói.

“Ha ha, giỏi lắm!”

Ánh mắt âm hiểm đang sợ nhìn đến người cô, Hoắc Dung Thành cười lạnh một tiếng.

Tiếp sau đó, anh đứng dậy, đôi chân thon dài cử động, hung hăng đá vào bàn trà, cả người đều toát lên sự lạnh lẽo, cũng không quay đầu lại mà cứ vậy rời đi.

Thấy anh như thế, Cố Hàn cũng xoay người đi theo.

Tô Tú Song nhìn theo bóng dáng cao lớn lạnh lùng của anh, không hiểu sao lại cảm thấy có chút cô đơn, còn có một loại cảm giác không nói nên lời. Trong lòng cô cảm thấy rất buồn bã, miệng giật giật,tựa hồ như nhịn không được muốn nói gì đó.

Chỉ là, lại mạnh mẽ đè ép nó trở lại, giữ anh ở lại đây để làm gì, để anh đi chặt mất cánh tay của người khác sao?

Đúng lúc này y tá đẩy cửa tiến vào, Tô Tú Song thu hồi ánh mắt, kiềm chế lại suy nghĩ: “Cánh tay của ông ta bị thương rồi, phiền cô đưa ông ta tới khoa chỉnh hình xem một chút.”

“Vâng.”

Y tá gật đầu.

Người đàn ông trung niên cúi đầu với Tô Tú Song, cảm ơn cô, sau đó mới rời đi với y tá.

Trong phòng, chỉ còn lại hai người là Tô Tú Song và Hoắc Diệc Phong.

“Chị đúng là một người phụ nữ ngốc nghếch, không chỉ ngốc, mà còn không biết tốt xấu nữa!”

Hoắc Diệc Phong dựa lưng vào sô pha thượng, rầm rì nói.

Cô thật đúng là có năng lực, đến ngay cả cậu hai mà cũng dám mắng, mạng chó này không muốn giữ nữa sao?

“Cậu mắng ai vậy?”

Hô hấp của Tô Tú Song khó khăn, mà Hoắc Diệc Phong lại vừa đúng lúc không biết tốt xấu động vào họng súng, cô nghiêm mặt, trên khuôn mặt không rõ biểu cảm gì.

“Anh hai tôi có lòng tốt giúp đỡ chị, chị lại còn mè nheo, mắng anh ấy ghê tởm, chó cắn Lã Động Tân, đúng là không biết tốt xấu, không biết nhận lấy lòng tốt của người khác, thảo nào không ai thương, chỉ là cỏ dại dưới đất!”

Hoắc Diệc Phong tức giận mở miệng mắng, dường như đang thay anh hai của mình mở miệng, bất bình thay cho anh.

Tô Tú Song cắn răng, trừng lớn mắt nhìn qua.

“Đang nói cái gì vậy, náo nhiệt như vậy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.