Chưa bao lâu, đám cưới linh đình của anh và ả ta sẽ diễn ra vào ngày mai. Anh đưa ả về nhà, cho ả ở cùng mẹ anh.
Ả ta ngồi trong phòng vô tư nói chuyện điện thoại với bạn mình:
"Haha ngày mai là đám cưới rồi tớ vui quá! Đợi sau khi cưới xong tớ sẽ đánh cắp tài liệu mật cho ba tớ. "
"..."_đầu dây bên kia không biết nói gì mà cô ta nói lại.
"Yêu sao? Yêu chứ! Nhưng ba tớ quan trọng hơn. Công ty ba tớ cũng bởi vì sức chèn ép của anh ấy mà không phát triển nổi. "
"..."
"Ay da! Anh ta làm gì biết nhà tớ có công ty chứ! Từ lúc anh ta lên làm chủ tịch tập đoàn Lập thị ba tớ chẳng ngày nào ăn ngon ngủ yên. Tớ thật thương ba. Nên tớ phải nhanh làm việc này. Có lỗi gì chứ. Ai bảo anh ta quá mức thâm độc trên thương trường. Bình thường thôi! "
Lúc này mẹ anh đứng ở ngoài cửa vô tình nghe được cuộc trò chuyện không mấy hay ho này. Ly nước trên tay bà nơi xuống đất phát ra âm thanh.
Ả ta giật mình quay lại nhìn, mặt sợ xanh mặt ú ớ:"Bác... Bác gái... Bác gái cháu... "
"Tôi sẽ nói với Lập Thành! "_mẹ anh quay lưng bỏ đi.
Ả ta vội chạy theo, kế hoạch sắp thành công ả ta không thể vì chút sơ xuất của mình mà để hư chuyện, đảm bảo cha ả ta sẽ giết ả mất.
"Không được! Bác gái... Bác gái... "
Ả đuổi theo tới hành lang, mẹ anh đi nhanh quá ả đuổi không kịp. Lúc này ả với tay nắm lấy áo mẹ anh không ngờ vì vội vã mà ả dùng một lực không mạnh không nhẹ đẩy bà lăn xuống cầu thang.
Ả kinh hãi nhìn mẹ anh lăn từng bậc từng bậc xuống dưới.
Người hầu trong nhà lớn nhỏ đều chứng kiến cả, anh đúng lúc đi làm về vừa mở cửa đã nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này,không ngờ được người anh yêu lại nhẫn tâm làm ra việc này. Anh chạy lại ôm lấy mẹ anh:
"Mẹ! Mẹ ơi?"_anh nắm lấy tay bà đặt lên mặt mình.
Bà nhìn anh yếu ớt:"Lâp... Lập Thành...ơ... Cô ta... Cô ta muốn lấy tài sản của con... Ơ... Ơ... Muốn hại nhà chúng ta... Ơ... Con không nên nghe theo cô... Cô... "
Chưa nói hết câu mẹ anh đã ngất đi, ôm lấy đầu chảy máu của mẹ mình mà anh đau lòng hối hận vô cùng. Tức giận nhìn ả đứng chết trân:
"Tệ Hữu Nàng! Mẹ anh có chuyện gì... Anh liều chết với em! "
"Không... Không em... Lập Thành em không cố ý..."
Lúc này người hầu trong nhà làm chứng tất cả chống lại cô ta:
"Cậu chủ là cô ấy gây sự với bà chủ! "
"Cậu chủ cô ta đuổi theo bà chủ khiến bà ấy như vậy, là cô ta đẩy bà chủ."
"Cô ta là hung thủ! "
"Là cô ta! "
Những lời bủa vây làm cô ta muốn điên lên, nhìn anh lắc đầu:"Không phải em!"
Sau khi đưa mẹ mình tới bệnh viện, tình trạng không nguy kịch lắm, anh thở phào ở lại một đêm chăm sóc bà rồi về nhà.
Anh lên phòng tìm ả, vừa bước vào phòng đã nghe ả ở trong phòng tắm nói chuyện:
"Ba ơi giờ sao đây? Con lỡ hại mẹ anh ấy như vậy, anh ấy chắc chắn rất tức giận đi. Kế hoạch của chúng ta coi như xong. Hôm nay là ngày cưới, anh ấy còn chưa về. Mặt mũi để đâu chứ? Thiệp mời đã gửi hết rồi ba ơi. Con không muốn như con ngu Tịch Hàm làm cô dâu chết đâu. "
Nghe những lời này tim anh đau nhói, thì ra ả đến bên anh vì lợi ích riêng mình. Vậy mà anh coi ả như báu vật mà nâng niu cưng chiều.
Đột nhiên nhớ tới cô, một cô dâu mà anh đã bỏ quên trong ngày cưới, một cô dâu mà anh tàn nhẫn giết chết. Cô ngoan hiền như thế, nếu làm con dâu mẹ anh thì tốt quá. Có phải đây là quả báo cho anh không?
Ả bước ra ngoài hốt hoảng nhìn anh ngồi trên giường: "Anh... Anh về bao giờ? "
"Em sao vậy? Hôm nay là ngày cưới chúng ta anh phải về chứ. Anh đâu để em cô đơn được! "_anh đi lại xoa đầu ả.
Ả run sợ:"Thật... Thật sao? "
Anh cười mỉa mai nói:"Tất nhiên rồi! Nhưng mà.... Mẹ anh bị em hại nằm trong bệnh viện một chút lời hỏi thăm em cũng không có sao? Cô dâu ngoan của anh? "