Khí tức đen tối ở đăng sau cánh cửa cũng đã kinh động đến mấy vị đại sư ở dưới tầng, trợ lý của Tề đại sư chạy lên gào về phía chúng tôi: "Đừng mở cửa! Sư phụ của tôi nói là có thứ gì đó xông vào đây rồi!"
Anh trai tôi thì từ trong ba lô rút hai thanh kiếm mà ông cố nội cất tận dưới đáy quan tài ra: "Lan Lăng, cái này nhẹ, em cầm cái này."
Anh ấy đưa thanh kiếm gỗ đào Thất Tinh được chạm rỗng rất tỉnh xảo cho tôi, còn mình thì cảm thanh pháp kiếm Càn Khôn, ngậm lấy bùa đồng rồi chuẩn bị đi mở cửa.
Vị trợ lý này cuống lên, vội xông đến ngăn anh ấy lại, nói: "Sư phụ của tôi nói không được mới Thứ ở bên trong đó rất nguy hiểm! Đợi ông ấy bày trận pháp xong rồi mới xử lý nó được!"
"Được rồi, cái thứ ở trong đó chúng tôi từng gặp rồi, sư phụ của anh mà muốn thu phục nó thì nhanh lên, đừng có mà bày vẽ mấy trận pháp gì nữa, đến lúc bị chúng tôi xử lý xong rồi thì lại bảo là chúng tôi không nể mặt ông ta"
Anh trai tôi đối với vị Tề đại sư này vô cùng không hài lòng, không hề muốn giữ thể diện gì cho ông ta cả.
Tôi kéo Lâm Thừa Dũng ra đến góc hành lang, đứng chặn ở phía trước anh ta rồi nhìn la bàn, kim của la bàn vẫn không ngừng chỉ về phía cửa thư phòng, Lâm Thừa Dũng không ngoan ngoãn ở đằng sau lưng tôi mà lách người ra đứng chặn trước la bàn của tôi.
Tôi mất kiên nhân kéo anh ta sang một bên: "Anh Lâm, đừng có mà gây phiền phức, đứng yên ở sau lưng tôi đi"
Vẻ mặt của Lâm Thừa Dũng đông cứng lại.
khóe mép giật giật, nói: "Những lời này là tôi nói với cô mới đúng."
Anh ta giơ tay lên, bốn người vệ sĩ liền vây quanh hai chúng tôi, còn rút cả súng ra nữa.
Súng lục...
tôi kinh ngạc nhìn Lâm Thừa Dũng, anh ta rốt cuộc là người như thế nào, vệ sĩ lại còn có cả súng lục nữa! Lại nhìn mấy người vệ sĩ này, vẻ mặt ai cũng chẳng có cảm xúc gì cả, hai mắt sắc như lưỡi dao nhìn tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả tôi trong đó.
"Tôi chỉ là câm một thanh kiếm gỗ đào thôi, không cần phải phòng bị tôi như thế..."
Tôi nhỏ tiếng kháng nghị với người vệ sĩ đó.
Người vệ sĩ đó chính là người mà hôm đó bị Tống Thanh Vy gạ gẫm, gương mặt đẹp trai, hai mắt như có tia điện, lạnh lùng nói với tôi: "Cô gái, la bàn trêи tay cô rất sắc, hãy để tôi cầm cho cô, tránh làm người khác bị thương"Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Đến chuyện này cũng bị anh ta nhìn ra sao? Lúc anh trai tôi đưa cái la bàn này cho tôi cũng từng nhắc tôi phải cẩn thận, đừng để cắt vào tay.
"Không sao, cô Mộ có thể tin tưởng được."
Lâm Thừa Dũng lạnh nhạt dặn đò một câu, quay đầu lại nói với tôi: "Tôi không biết mấy người lo lắng cái gì, nếu như sau cánh cửa đó có nguy hiểm, cô Mộ, cô hãy cứ tránh ở một bên sẽ tốt hơn."
Tôi...
tôi đến đây là để đối phó với lệ quy có được không hả, anh nói tôi tránh sang một bên? Bên kia thì anh trai tôi vân đang giằng co với người trợ lý đó, bực mình anh ấy đấy anh ta ra, nói: "Chúng tôi đã từng chào hỏi với cái thứ hung vật này nhiều lần rồi, đừng có mà ở đây làm phiền tôi, Tề đại sư có bản lĩnh thì tự mình đến mà thu phụ đi..."
Đâu cầu thang vang lên tiếng cười chế nhạo, Tề đại sư chäp hai tay sau lưng đi đến: "Thế hệ trẻ không biết sống chết là gì! Thứ sau cánh cửa đó là lệ quỷ đã luyện hóa, cậu cho là mấy phương pháp thông thường có thể đối phó được nó sao? Nhà họ Mộ vốn chỉ là gia tộc âm thương mà thôi, mấy người trừ trừ khí âm tà, đối phó với mấy ma quỷ tâm thường thì còn được, đối với loại lệ quỷ như thế này mà còn dám huênh hoang lớn mồm sao?"
Anh trai tôi bật cười khinh rẻ, thu hồi pháp kiếm Càn Khôn lại: "Được thôi, mời ông trước, đừng nói là nhà họ Mộ chúng tôi cướp của ông."
Pháp kiếm Càn Khôn là pháp khí quan trọng của mỗi một vị pháp sư, chia làm ba cỡ nhỏ, vừa và lớn, số lượng đồng tiên cũng không giống nhau.
Kim tiên trêи thanh pháp kiếm của ông cố tôi đều là đồng tiền cổ, niên đại xa xôi hơn nữa mỗi đồng đều không giống nhau, có thể thu thập được một thanh kim tiên kiếm với một trăm lẻ tám đồng tiên như thế này không biết là ông cố tôi đã phải tốn bao nhiêu công sức.
Vừa rồi khi anh trai tôi câm thanh kiếm đó, khí u ám đó lọt ra ngoài khe cửa rõ ràng là đã bị đẩy lùi một chút, giờ đây anh ấy thu thanh kiếm lại, thứ khí đen đó lại bắt đầu lan ra.
Vị Tề đại sư này không biết là loại mua danh cầu lợi hay là người thật sự có bản lãnh nữa, ông ta rốt cuộc là có nhìn thấy đám khí u ám đó hay không đây? Vẫn còn đứng ở trước cửa với bộ dạng trong lòng đã có dự định như thế.
Trong đầu của Lâm Thừa Dũng thì không hề xem tôi là có thực lực chiến đấu, anh ta nhìn thấy Tề đại sư đi lên, rất tự nhiên là giao trọng trách cho Tề đại sư.
"Tề đại sư, phía sau cánh cửa đó có vấn đề gì sao?"
Lâm Thừa Dũng hỏi ông ta.
Cảm thấy mình được trọng dụng, Tề đại sư gật đầu nói: "Tràn ngập khí u ám, tất là có tà linh ác quỷ vào trong nhà này, người có mệnh cách nhiều âm thiếu dương thì đều mời rời khỏi ngôi nhà này đi, tôi đã bày trận pháp ở bốn phía trong ngôi nhà này rồi, đảm bảo không để cho thứ tà vật đẩy ra ngoài được, đợi tôi và mấy vị đạo hữu đây thu phục cái thứ này, rồi sẽ đi thu hôi trận pháp."
Giọng điệu của ông ta nghe âm vang, rất có phong thái của một vị đại sư, nhìn thì đáng tin cậy hơn tôi và anh trai tôi nhiều.
Lâm Thừa Dũng khách khí tâng bốc vài câu, anh trai tôi kéo tôi ra từng đẳng sau lưng mấy người vệ sĩ, hai chúng tôi đứng dựa lưng vào tường, đợi xem thần uy của Tề đại sư.
Tề đại sư khá là chính thống, nào là niệm chú, bấm huyệt, đặt bùa, nâng ấn, ông ta làm đâu ra đấy, nhìn lại tôi, tôi thì chỉ biết niệm cáo mệnh vẫy gọi quỷ sai và Hắc Bạch Vô Thường mà thôi.
Tề đại sư làm xong công tác chuẩn bị xong xuôi, tay bấm thủ quyết cầm kiếm ở cửa của thư phòng ra.
Bên trong hình như rất yên tĩnh, không thấy lệ quỷ xông ra, nhưng tôi lại cảm thấy một luồng khí âm u nặng nề ùn ùn kéo đến.
Tôi không khỏi hét lên: "Tề đại sư, hay là đừng..."
Tề đại sư trợn mắt nhìn tôi, hừ một tiếng: "Loại Khôn đạo nhỏ nhoi nửa vời, đừng hòng cắt ngang bổn tọa làm phép!"
Các thằng cha này tưởng là tôi định ngáng đường kiếm tiên của lão ta chắc? Lúc nào cũng coi thường chúng tôi.
..
Đúng là lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ sói, tôi cũng không muốn nói gì thêm nữa.
"Để lão ta đi vào thử sức cũng tốt, hừm, thu được thì là lão ta có bản lĩnh, thu phục không được thì để xem cái mặt của lão ta sẽ để được vào đâu!"
Anh trai tôi bực tức khoan hai tay đứng nhìn.
Tề đại sư vừa đi vào không được bao lâu thì chúng tôi đã nghe thấy lão ta ở bên trong đó quát tháo.
Tim tôi cứ đập thình thịch, cái bóng quỷ màu đen này có một đôi mắt đỏ như máu, lúc bắt đầu thì chỉ bám trêи người của Lâm Thừa Dũng mà hấp thụ tỉnh khí, nhưng mà tối qua Vân Kỳ bị gặp vận đen, con lệ quỷ này đã nhìn thấy máu, nhìn Vân Kỳ thê thảm như thế là biết con lệ quỷ này điên cuông đến thế nào rồi.
Trong căn phòng đó đột nhiên vang lên một tiếng gào thảm thiết, trợ lý của Tề đại sư lo lắng, vội vàng chạy đến bên cạnh cửa muốn hỏi thăm tình hình, vừa mở cửa ra thì bị một trận âm khí đẩy ngã! Vệ sĩ của Lâm Thừa Dũng muốn lao lên trước, tôi vội vàng hô lên: "Đừng động đậy! Tất cả đều đừng đến phía cửa!"
Lâm Thừa Dũng cau mày lại.
thứ nguy hiểm không thể nhìn thấy này khiến anh ta có vẻ không biết làm thế nào cả, lúc như thế này, súng lục thì có tác dụng gì cơ chứ? Đối phương căn bản là không phải là thứ có thể bản chết được.
"Ôi trời...
Tề đại sư cũng chẳng qua chỉ là như thế mà thôi...
Lan Lăng, vân phải là chúng ta ra tay thôi."
Anh trai tôi nói với kiểu cười trêи nỗi đau của người khác.
Tôi gật đầu, kêu gọi tiểu quỷ sai xuất hiện, tiểu quỷ sai run cầm cập đứng dựa lưng vào tường: "Nữ chủ nhân...
tại sao mà cô cứ gọi tôi ra vậy...
loại lệ quỷ như thế này, tôi sợ là đạo hành của tôi cũng không đủ đâu..."
"Sợ cái gì chứ, không đủ thì còn bọn ta nữa, mi chỉ cần phụ trách chặn nó lại để ta có thể chém nó là được rồi, vừa hay có thể thử xem uy lực của thanh kiếm này."
Anh trai tôi lấy bùa đồng đeo ở trêи cổ ngậm vào mồm, bước vào trong đó đầu tiên.
Tôi quay đầu lại nhìn Lâm Thừa Dũng một cái: "Ngài Lâm, anh đừng có mà động đậy đấy! Ở yên đây đợi, đừng có mà vào trong này gây phiền phức!"
Sắc mặt của Lâm Thừa Dũng đen như cái đít nồi, đang định gọi tôi lại thì đã bị tôi đóng sập cửa lại.
Tôi lúc này làm gì mà còn có thời gian lãng nhằng với anh ta chứ.
Cái thằng cha này nhất định cho là tôi mới là người gây trở ngại, anh ta vẫn muốn bảo vệ tôi, thật đúng là nực cười.