Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 11: Phu quân ra tay



Tôi sững sờ nhìn bà ấy, hình như tôi không quen người phụ nữ trung niên này.

“Cô có phải là con gái của Mộ Thành Đào không?” Bà ta hỏi.

Ngay sau khi nghe đến tên bố, tôi liều mạng gật đầu: “Là tôi, là tôi...

Bố tôi...” “Bố cô đang ở trung tâm y tế của chúng tôi.

Trêи người có nhiều vết thương cần nằm theo dõi ở trung tâm y tế.

Ông ấy bảo tôi đến đây, ông sợ các con ông đến tìm mà không thấy ông” Còn sống! Bố tôi còn sống! Tôi nhanh chóng hỏi: “Bố tôi có ổn không?” *Ông bị thương nhưng tỉnh thần vẫn ổn.

Tôi dẫn cô đi đến gặp ông ấy” Người phụ nữ trung niên đưa tôi ra khỏi cửa.

Tôi đi theo bà ta ra đến cửa đột nhiên nghĩ ra điều gì đó hỏi: "Làm thế nào mà bà biết tôi là Mộ Lan Lăng?” Nếu bà ta là người bố tôi uỷ thác thì lẽ ra là một người lạ chưa gặp tôi bao giờ.

Nhưng tại sao người phụ nữ này lại tìm thấy tôi chính xác như thế? “Bố của cô đã cho tôi xem ảnh của cô trêи điện thoại của ông ấy! Ông ấy nói rằng người con gái đẹp nhất trong đám đông là con gái của ông ấy” Người phụ nữ trung niên nói và nở nụ cười.

Lo lắng trong lòng tôi cũng không theo tới cùng, vội vã theo cô ấy đi sang đường.

Vừa mới đi đến đầu phố, một mùi thơm kỳ lạ bao trùm mũi miệng tôi.

“A...thật sự là đẹp...ta muốn chiếm lấy cơ thể thơm tho của cô ta...Thật thơm!!”

““Ha ha ha, tôi xin lỗi. Quỷ Vương, tôi là phụ nữ nên không có cách giúp ngài xâm chiếm cô ấy, haha” “Tên họ Giang kia thật là may mắn.

Ta chỉ còn một ngày nữa.

Chỉ còn một ngày nữa.

Là có thể gắn liền với bố cô ta.

Để lại những thứ của ta trong cơ thể cô ấy” “Hiện tại cũng không quá muộn đâu Quỷ Vương, hãy dùng phép thuật kéo linh thai ra ngoài, sau đó ngài bám vào trêи người bố cô ta” “Không được...

Lão già kia chắc chắn sẽ trục xuất ta bằng mọi cách ngay cả khi ông ta đã chết.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!

Trước mặt cho cô ấy thay quần áo mà ta đã mang tới.” Tôi nhắm hai mắt lắng nghe bên tai hai giọng nói đang nói chuyện, tôi nghe thấy một trong hai giọng có một giọng nam khàn.

Đó là mặt quỷ đỏ như máu! Còn lại là người phụ nữ đã lừa dối tôi lúc nãy.

Thực ra ta cảm giác được có một đôi tay đang cởi giày tôi ra.

“Tỉnh rồi thì đừng giả vờ nữa” Người phụ nữ trung niên nói kèm theo nụ cười.

Tôi mở mắt he hé ra nhìn, thiếu chút bị người trước mắt hù chết.

Trước mắt chỉ có một người.

Một nửa mặt là mặt của người phụ nữ trung niên, một nửa mặt bên cạnh là mặt quỷ đỏ như máu.

Dạ dày quặn thắt, tôi nôn khan hai lần.

Chiếc váy cưới màu đỏ và đôi giày màu đỏ đầy bụi bặm nẫm trêи tay bà ta.

Người phụ nữ trung niên cười dữ tợn: “Cô thật tốt số, mệnh cách thuần âm, lại không sợ huyệt nhập vào người, quả thực là được sinh ra để phục vụ người Âm mà” “Các người....

các người tại sao không đi tìm nữ quỷ?” Tôi nhìn bộ hỷ phục trêи tay bà ta...

có phải tôi sẽ minh hôn lần nữa không? Bà ta sửng sốt một chút sau đó cưới ha ha nói: “Thật buồn cười, nếu chỉ muốn sung sướиɠ thì có rất nhiều nữ quỷ đang chờ phục vụ Quỷ Vương.

Nhưng để có thể sinh con được cho người thì cần phải tìm con người có mệnh cách thật sự tốt.

Nhiều năm như vậy mới tìm thấy cô thì...

Đã bị họ Giang kia giành trước” Trong đầu tôi lúc này rất hỗn loạn, chẳng lẽ số phận của tôi đã được định đoạt từ khi sinh ra sao? Là sinh con cho người âm? Người phụ nữ duỗi tay tới kéo quần áo của tôi.

Nhưng vừa túm lấy vạt áo thì đột nhiên bà ta hét lên, trong lòng bàn tay thoát ra khói đen.

Nửa mặt quỷ lập tức điên cuồng gào hét: “Mau buông tay! Mau buông tay! Trêи người cô ta có cái gì đó” Tay bà ta dường như bị bỏng, da thịt nhăn nheo, khuôn mặt quỷ đỏ như máu đang cố gắng giãy giụa, khiến hàm răng trăng của bà ta nhe ra trông khủng khϊế͙p͙.

Tôi sợ hãi cực kỳ, lúc trước minh phu của tôi đã nói qua, sẽ không có quỷ nào dám động vào thẻ ngọc này, quả thật là đúng như vậy.

“Giết cô ta! Giết cô ta! Chém đứt tay chân của cô ta! Đem moi đáy huyệt của cô ta ra! Ta không có được thì tên họ Giang kia cũng không được có” Mặt quỷ đỏ gầm lên.

Tay chân tôi đều bị trói chặt, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn người phụ nữ trung niên lấy dao tới.

Bang! Có tiếng nổ lớn bên ngoài ngôi nhà đang nhốt tôi.

Dường như có thứ gì đó va vào làm cả ngôi nhà rung chuyển.

“Trận pháp bị phá rồi” Người phụ nữ trung niên nói.

Mặt quỷ đó vừa nghe nói trận pháp vị phá lập tức điên cuồng giãy giụa, xé vỡ một bên mặt của người phụ nữ trung niên, hoá thành một làn khói phá tan mái ngói chạy trốn.

Máu đen chảy lênh láng.

Tôi nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt.

Một nửa khuôn mặt bị xé rách thành từng mảng, da đầu cũng bị xé rách để lộ ra hộp sọ.

Tôi sợ hãi nhắm mắt quay đầu để tránh nhìn cảnh tượng đáng sợ đó.

Máu chảy ra từ trong miệng bà ta, tay bà ta giơ cao con dao.

RẦM!! Một làn sóng khổng lồ phá tan cánh cửa, hất văng người phụ nữ trung niên ra.

Đầu bà ta đập mạnh vào tường, tôi còn nghe được tiếng xương vỡ vụn.

Bụi mù tan hết, một mặt quỷ đen xuất hiện trước mắt tôi.

Trêи mặt tôi lúc này phủ đầy tro bụi vào máu đen của người phụ nữ kia, vô cùng chật vật.

Nhìn thấy người tới là anh ta, tôi không kiềm chế được mà khóc lên.

“Khóc cái gì mà khóc? Ngốc như này mà còn chạy khắp nơi!” Anh ta thấp giọng quở trách.

Cởi dây trói tay tôi ra, anh ta cúi xuống bế tôi lên, giơ tay vẽ một câu thần chú lên không trung.

Làn khói trắng thoát ra từ đầu ngón tay bay từ từ đến chỗ người phụ nữ trung niên, nháy mắt thân thể người phụ nữ ấy đã biến mất, ngay cả quần áo cũng không còn.

“Anh...

sao anh lại ở đây?” Tôi thấp giọng hỏi nhỏ.

“Anh cười lạnh nói: “Em đoán xem?” Chẳng lẽ...

là tới cứu tôi? Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì ngay lập tức bị anh ta tạt ngay chậu nước lạnh.

“Trong khoảng thời gian bảy ngày, hôm nay là ngày cuối cùng.

Ta không muốn bị thất bại ngay trong gang tất.

Em nghĩ xem tại sao ta lại ở đây?” Anh ta cười lạnh.

Bảy ngày... tôi cười khổ.

Hoá ra là thời hạn để hoàn thành “nhiệm vụ” Anh ta tới đây chỉ là vì để có thể đúng thời hạn hoàn thành chuyện mà anh ta mong muốn.

Vừa rồi trận pháp bị phá, tôi có nghe thấy tiếng xe việt dã của anh hai tôi.

Không biết tại sao anh ta lại ở cùng anh hai tôi tôi.

Chỉ biết anh ta bế tôi ném vào ghế sau và nói với anh hai tôi tôi: “Ta sẽ dùng xe một chút” Toàn bộ xe lập tức bị một kết giới trận pháp bao phủ.

Tôi nằm ở ghế sau, cảm nhận được anh ta cởi áo quần của mình xuống, sau đó cúi người...

Tôi đưa tay che đôi mắt ướt nhoè của mình, như vậy thì tôi mới không cần phải nhìn thấy anh ta.

Tuỳ tiện đi, là đồ cúng tế cũng được, mà là đạo cụ thì cũng được.

Hy vọng qua đêm nay tôi sẽ được bình yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.