Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 112: Tỉnh táo



Nghe thấy giọng nói của anh trai, trong lòng tôi bỗng thấy nhẹ nhõm, rồi ngất lịm đi.

Trêи đời này có một người chảy cùng một dòng máu với tôi, niêm tin của tôi đối với anh ấy còn vượt qua cả chính mình.

Anh ấy luôn có thể chọc cho tôi cười, chuyện có to bằng trời, kể cả có khóc thành đứa ngu ngốc thì anh ấy cũng có thể khiến tôi cảm thấy "Hóa ra chỉ có như vậy, có gì là to tát chứ!"

"..

Lan Lăng, em đang cười ngờ nghệch cái gì thế? Nước mắt còn chưa lau khô kìa, đã cười ngu ngốc thế này"

Anh trai tôi gạt gạt mấy sợi tóc ở trước trán tôi, cười, vỗ vào mặt tôi: "Tỉnh hắn chưa đấy, mau dậy đi vào nhà vệ sinh đi, em đã ngủ một ngày một đêm rồi đấy! Ở đây là giường của bệnh viện, tè ra giường thì sẽ phải nộp thêm tiên đấy!"

Tôi bật cười mở mắt ra, là một căn phòng bệnh bình thường, anh trai tôi đã ở bên cạnh canh trừng tôi.

Dưới mắt anh ấy có một quân đen nhạt, chắc hẳn là đã thức nguyên đêm.

"Vai đã cố định lại cho em rồi, đừng có mà cựa quậy bậy bạ, cẩn thân xương lại mọc lệch đấy"

"Vâng, không cần phải bế em, em có thể tự mình đi được."

Tôi xỏ đôi dép lê đi vào nhà vệ sinh.

Nhìn mình ở trong gương, mái tóc dài rối bời chẳng khác gì cái tổ chim vậy, hai mắt sưng đỏ, cũng không biết là đêm hôm trước đã khóc hết bao nhiêu nước mắt nữa.

Lúc quay về đến phòng bệnh thì vừa hay bác sĩ đến kiểm tra phòng, nhắc nhở những chuyện cần chú ý, nói tôi có thể về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

"Thủ pháp nối xương này quả là rất tốt, hoàn hảo."

Trước khi rời đi, bác sĩ còn khen ngợi người đã giúp tôi phục hồi vị trí xương vai của tôi.

Tôi chỉ lạnh nhạt cười cười.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

Trêи đường quay về nhà, tôi được anh trai tôi kể lại những chuyện sau khi tôi ngất đi.

Giang Lãnh chuẩn bị để người của nhà họ Thấm sắp xếp phòng bệnh, nhưng bị anh trai tôi dứt khoát từ chối, anh ấy tự mình cõng tôi ra khỏi con ngõ, không để cho bất cứ ai giúp đỡ, âm sai Đại Bình lái xe đưa chúng tôi đến Bệnh viện Nhân Hòa.

"Anh cảm thấy tính tàn bạo trêи người của Giang Lãnh quá nặng...

tiểu quỷ sai đến báo, nói nghe thấy em niệm cáo mệnh gọi họ, bọn họ vừa xuất hiện thì phát hiện ra huy hiệu tên đã bị vứt đi, nơi mà bọn họ xuất hiện chính là nơi vứt huy hiệu tên, còn em thì không biết đi đâu, thế là vội vàng đến báo cáo cho Giang Lãnh biết."

Giang Lãnh nghe thấy vậy, liên lập tức cố chấp mở Quỷ môn ra, để cho luyện hồn của thánh nữ tà phái đó bị lôi thẳng vào Minh ngục...vốn dĩ sinh hôn của người phụ nữ đó, cũng bị liên lụy, chết thẳng cảng..."

"Sau đó anh ta gọi Thành Hoàng, thổ địa lại còn cả quý sai âm binh đến, xung quanh cả cái ngõ góa phụ với bán kính một cây số đều đã bị tay sai của anh ta lật tung lên, ngày hôm nay tất cả đám người đó đều được đưa đến bệnh viện...bị nhiễm quá nhiều âm khí."

"Sau khi Trình Ôn Thiệu biết là em biến mất thì nhớ lại là lúc đó cái người gọi là Lan Ngọc đó từ trong nhà của ông ta đi ra, sợ là có nhìn thấy em, thế nên lập tức chạy đi tìm Lan Ngọc, mới phát hiện ra nơi cô ta ở toàn bộ là kết giới, bọn anh muốn đi vào nhưng mà có quá nhiều bùa chú Phạn văn, không thể xông vào được! Pháp lực của Giang Lãnh bọn họ ở dương gian bị giới hạn quá nhiều."

"Ôi trời...

Anh nghe thấy quỷ sai Đại Bình nói, Giang Lãnh lần này đã phạm phải điều đại ky...

Anh ta đã hủy thẳng hai sinh hôn, hơn nữa bất luận là sinh hồn có phạm phải tội lớn đến thế nào, anh ta thân là người cai quản Minh phủ, không có quyền vì tình riêng mà làm chuyện phạm luật, lại còn ra tay nặng như thế, nói không chừng lại còn bị mời đi uống nước trà ấy chứ!"

Tôi uể oải cuộn mình ở hàng ghế sau, lúc nghe đến đây, mí mắt khẽ giật.

Người tài còn có người tài hơn, trời cao còn có trời cao hơn, anh ấy cũng sẽ bị gọi đi nói chuyện sao? Thân của Minh phủ ngoài anh ấy ra thì chắc còn hai vị tôn thần là lãnh đạo tiền nhiệm của anh ấy, anh ấy chắc là sẽ bị mắng mỏ và chịu phạt rồi.

"Anh...

chúng ta mau liên lạc với Trình Ôn Thiệu đi, em muốn nhanh chóng điều trị khỏi cho bố."

Nếu không, tôi sợ là mình sẽ không còn có thể gặp lại ông ấy được nữa.

Tôi thật sự là cảm thấy là mình sẽ chết sớm, hy vọng là trước khi chết có thể nhìn thấy bố được khỏe mạnh trở lại, ông ấy có anh trai thì hai người họ cũng có người để bầu bạn.

"Được, được được, em quan tâm hơn đến sức khỏe của em đi! Trong bụng vẫn còn đang ôm một quả bóng kia kìa! Đúng rồi! Ngày hôm qua anh nói với bác sĩ em là thai phụ, đế ông ta cẩn thận dùng thuốc, điều trị bảo thủ, bác sĩ nói là để em kiểm tra lại xem thế nào, bị thương thế sợ là sẽ có ảnh hưởng không tốt đến đứa bé..."

Tôi cười gượng gạo, nói: "Kiểm tra thế nào đây, người bình thường mà có thai ba tháng thì bụng đã bắt đầu phình ra rồi, em thì không hề có bất cứ động tĩnh nào hết, nếu mà đi bệnh viện siêu âm kiểm tra mà không nhìn thấy thai nhỉ đâu, chỉ có một đám sương hay gì đó thì em giải thích thế nào đây?"Anh trai tôi thở dài nặng nề: "Thật là bực bội mài Hay là mình đi đến chỗ bà dơ xem thế nào vậy?"

"., Em muốn về nhà đi ngủ."

Trình Ôn Thiệu nói là cần tôi nuôi vật sống, không ngờ lại là mấy con gà trống.

Ông ta rất nghiêm túc nói với tôi: "Đây không phải là những con gà bình thường đâu, cô nhìn cái sắc lông này, nhìn ánh mắt của nó là cô biết ngay đây là loại gà...đi bộ rất rất đất tiên, nuôi thuận tự nhiên hoàn toàn không cho ăn cám công nghiệp...

Ái, ối, đừng đánh tôi, mấy người phải biết kính lão, tôn trọng người hiền chứ.

Anh trai tôi câm cái chổi lông gà dùng để quét giá đồ cổ đánh ông ta: "Đừng có mà cố tình huyễn hoặc! Mau nói vào trọng điểm đi!"

"Nói tóm lại là, gà này thì phải dùng con rết để cho ăn, đây là số điện thoại của trại nuôi rết, mấy người tự mình đi liên hệ, tôi không có thời gian giúp mấy người cho ăn đâu, sau này cần phải dùng mấy con gà này để ăn những thứ độc mà tôi rút ra đấy"

Ông ta lại nói một thôi một hồi, hẹn là mười ngày sau sẽ làm phép trừ tà cho bố tôi.

Trong lòng tôi như nhìn thấy được chút hy vọng, ngôi trong sân trêи chiếc ghế bằng mây của bố tôi, nhìn anh trai và ông cụ Trân làm chuồng gà.

Chóp mũi bỗng nhiên cảm thấy có gì đó rơi xuống lành lạnh, tôi ngẩng đầu lên nhìn trời, hóa ra là có tuyết rơi.

Tháng mười một rồi.

Từ cuối hè cho đến cuối thu, rồi lại đến đầu đông, tâm trạng của tôi cũng như là được trải qua ba mùa vậy.

Những trận nắng nóng chói chang của mùa hè, sự quyến luyến dịu dàng của mùa thu, và vạn vật khô héo của đầu đông.

"Lạnh quá đi, Lan Lăng, đừng ngồi trong sân nữa, đi nấu cơm đi, anh muốn ăn lẩu!"

Anh trai tôi léo nhéo nói.

"Thiếu hiệp, nữ hiệp, thêm một bộ bát đũa có được không..."

"Cút ngay đi nhé! Không thấy em gái tôi còn đang bị thương đấy à, ông lại còn dày mặt đến ăn không thế nữa à?"

Trật khớp thì cần tĩnh dưỡng khoảng một tháng, may là ở vai trái, không ảnh hưởng gì nhiều đến sinh hoạt của tôi cho lắm, lúc tắm tôi cũng có thể tự mình dùng màng bọc thức ăn quấn lại chống thấm nước được.

Mấy ngày này Giang Lãnh cũng không thấy xuất hiện, hoặc có thể là bởi vì những lời nói điên cuồng của tôi, khiến cho sợi dây diều giữa hai chúng tôi đã bị đứt mất rồi.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy cái giường một mét hai của mình là rộng rãi, bây giờ thì cảm thấy năm trêи đó như năm trêи một vùng hoang mạc vậy.

Đều nói là dùng một trăm ngày để tạo ra một thói quen, tôi dùng một trăm ngày để quen với sự tồn tại của anh ấy, cũng có thể dùng một trăm ngày để làm quen với việc không có anh ấy, không có gì là to tát cả.

Linh thai cũng được, đáy huyệt cũng được, thậm chí đến sinh mạng cũng được, nếu muốn thì cứ việc lấy đi, tôi thậm chí còn thâm hy vọng có thể chết đi, như thế thì không cần phải chịu đựng cảm giác bị thương trong phần đời còn lại nữa.

Chỉ cần bố tôi khỏe trở lại, anh trai tôi không cân phải một thân một mình gánh chịu những chuyện này là tôi đã có thế yên tâm mãn nguyện rồi, không còn gì phải vướng bận nữa.

Mấy ngày này tôi đều nằm ở nhà tĩnh dưỡng, trường học cũng xin nghỉ dài hạn, học phần, trượt môn đều mặc kệ, nhưng mà kỳ lạ là, Tống Thanh Vy gọi điện thoại nói cho tôi biết, chủ nhiệm lớp vẫn đánh dấu là tôi đi học đầy đủ, hơn nữa các giáo viên bộ môn, bao gồm cả Tạ Đinh Đinh khó khăn cũng đều không hề hỏi một câu là tại sao Mộ Lan Lăng lại không đến? Lúc tôi vẫn còn đang thắc mắc thì trước cửa nhà tôi dừng lại mấy chiếc xe Maybach, Lâm Thừa Dũng đi vào với cái khí thế quý phái kiêu ngạo trời sinh của mình, khiến cho cái cửa hàng nhỏ nhà tôi cũng như được trang hoàng hơn.

"Anh Lâm, chào anh..."

Tôi chào hỏi với vẻ lười nhác.

Lâm Thừa Dũng cười nhẹ nhàng: "Sao thế, hình như không hoan nghênh tôi đến thì phải?"

".

Độ khó nghiệp vụ của bên anh là tương đối cao, hiện giờ tôi lại là người bị thương, sợ là không cách nào tiếp nhận sự chiếu cố của anh được."

Nghe thấy vậy, anh ta chỉ cười khẽ một tiếng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.