"Nhưng mà anh trai cô khi nhận điện thoại của tôi thì lập tức nhận lời rồi, còn nói tôi đến cửa hàng trước †ìm cô, anh ta nói là anh ta phải muôn một chút mới về được."
"".
Mời anh ngồi."
Tiểu gian thương như ông anh tôi chắc chắn là lại định chém anh ta một võ đây mà, nhà tôi hiện nay đang nghèo rớt mùng tơi rồi.
Bên vai trái của tôi đã bị cố định lại, chỉ có thể dùng một tay để pha trà: "Ngài Lâm, xin đừng trách một người bị thương như tôi vì vấn đề lễ nghĩa nhé."
Lâm Thừa Dũng vẫn với bộ mặt không chút cảm xúc ấy, nhưng mà ánh mắt thì khá hiền hòa, không có vẻ thù địch, lạnh lẽo như lần đầu gặp mặt nữa, anh ta nhìn vào vai tôi hỏi: "Có cần tôi giới thiệu bác sĩ không?"
"Không cần đâu, chuyện nhỏ thôi mà...
Nghỉ ngơi một tháng là khỏi rồi."
"Cô lại đi đâu xử lý hung linh ác quỷ thế? Đã nói là con gái ít làm những chuyện thế này thôi, quá là nguy hiểm mà"
Anh ta cảm thấy rất bất lực với kiểu không chịu nghe khuyên bảo của tôi.
Cũng có phải là tôi muốn gây ra đâu, có một số chuyện thì vốn là kiếp nạn trong đời, bắt buộc phải trải qua, hiện nay Huyết Diện Quỷ Vương đã bị tiêu diệt rồi, việc trừ tà của bố tôi cũng đã gần ngay trước mắt, tâm trạng của tôi cũng rất tốt, cảm thấy cuộc sống không còn u ám, đen tối như thế nữa.
Lại nói đến, ba mươi tỷ mà tôi đưa cho Trình Ôn Thiệu thì trong đó có mười lãm tỷ là do Lâm Thừa Dũng cống hiến cho tôi, tôi vẫn còn phải cảm ơn anh ta nữa.
"Anh Lâm, anh tìm chúng tôi có chuyện gì vậy?"
Lâm Thừa Dũng nhìn tôi, hai bàn tay nắm vào nhau, hạ thấp giọng, nói: "Muốn mời cô Mộ giúp tôi xem một căn nhà phải trang trí bày biện thế nào."
"Á?"
Nhà cửa của nhà họ Lâm anh ta đã rất là chú ý rồi, vẫn còn phải xem sao?"
"Để thuận tiện cho công việc, tôi đã mua một mảnh đất ở ngay gần công ty, năm này đã khai phá xong rồi, tôi dự định lấy một căn hộ chung cư làm thành nhà riêng để mình ở, nhớ đến lần trước cô nói qua về Cửu Cung Phi Tinh gì đó, Chính Quan Sát gì đó nữa, thế nên mới muốn mời cô đi xem thế nào, để tránh việc bày biện sai rồi sau này lại có phiền phức."
Tôi không nhịn được cười: "Anh cũng đã bắt đầu tin mấy thứ này rồi à?"Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
"Lân trước đích thân được trải nghiệm rồi, không cho phép tôi không tin được, không ngờ là ngoài phải đề phòng bọn tiểu nhân ra, lại còn phải đề phòng tiểu quỷ nữa, tôi không tin tưởng mấy vị đại sư, chuyên gia khác, chỉ có thể đến tìm cô thôi, còn về phí tiền công của cô..."
Tôi xua tay: "Chuyện nhỏ như thế này thì không cần tiên công, lần trước anh đã đưa đủ rồi, đi thôi, tôi bây giờ có thế giúp anh xem."
Anh ta tỏ ra có vẻ kinh ngạc, có lẽ là cảm thấy chúng tôi trong cái nghề chẳng khác gì cướp tiền này, lại vẫn có người ngu ngốc không thèm lấy tiền? "Bác bên nhà không phải là đang năm viện sao? Đây là lúc đang cần dùng đến tiên, cô còn không thu tiên công của cô?"
"Có được mười lầm tỷ lần trước anh trả là đã đủ rồi, tôi cũng không có gì để cảm ơn anh cả, giúp anh xem nhà cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi, chỉ cần anh không chê tôi học nghề chưa được tỉnh thông mà đi lừa anh là được."
Tôi thật sự là không muốn thu tiên của anh ta, lần trước thu của Hâu Chỉ Ngọc mười lăm tỷ tôi đã cảm thấy trong lòng rất áy náy rồi, sau đó lúc làm dự án của Hầu Văn Khải, anh ta muốn trả cho tôi ba tỷ tôi cũng không lấy, lần này chuyện của Lâm Thừa Dũng càng đơn giản hơn, chỉ là đi xem nhà mà thôi, không cần thiết phải thu tiền.
"Cô Mộ, cô đông ý giúp đỡ là tôi đã rất vui rôi, nhưng mà, vẫn không nên phá hoại quy tắc của nghề này.
Tiên công thì vẫn phải đưa, bằng không thì lại tỏ ra là tôi không có thành ý."
Lâm Thừa Dũng nghiêm mặt nói.
Tôi cười khẽ vài tiếng, không ngờ là anh ta lại đã nghe ngóng những chuyện như thế này: "Anh Lâm, dùng tiên để bày tỏ thành ý, anh cảm thấy đủ không? Bao nhiêu tiền thì đủ để bày tỏ thành ý của anh nào?"
"..
Tất nhiên là do cô quyết định rồi"
Anh ta cau mày lại.
"Được rồi, mấy chuyện ấy đều là do đám đại sư, chuyên gia bọn họ muốn thu phí thờ phúng mà viện ra cớ thôi, chuyện này mà anh cũng tin à?"
Anh ta cười cười, nói khẽ: "Cô đúng là không hề giống với bọn họ."
Căn hộ chung cư mà Lâm Thừa Dũng nói thì hoàn toàn không giống với căn hộ chung cư mà người dân bình thường chúng ta hiểu.
Chúng ta cảm thấy một căn hộ hơn một trăm mét vuông đã có thế gọi là ngôi nhà, thì trong khái niệm của Lâm Thừa Dũng là phải có tầng hầm, bể bơi, sân vườn, nhà để xe với mấy tầng nhà thì mới được gọi là một ngôi nhà.
Hơn hai trăm mét vuông với bốn phòng ngủ, hai phòng khách, một căn hộ siêu to trong mắt anh ta cũng chỉ là một nhà chung cư bình thường mà thôi.
Lúc vào trong nhà, tôi theo thói quen đưa tay lên sờ trước ngực...
Ở đó chẳng có gì cả, huy hiệu tên đã không còn nữa rồi.chỉ có một tay không thế nào làm được nhiều việc như thế.
Lâm Thừa Dũng chủ động đưa tay ra giúp tôi cầm điện thoại, tôi một tay cầm la bàn đi vào từng phòng xem xét tỉ mỉ, lại đến từng cửa sổ nhìn ra ngoài.
Anh ta cứ như thế mà đi theo tôi, đợi đến khi tôi nhớ ra chuyện này thì anh ta đã làm cái giá điện thoại của tôi được nửa tiếng đồng hồ rồi.
"Anh thật ra không cần cứ phải giơ lên như thế, tôi liếc nhìn một cái nhớ được là xong rồi..."
Tôi không nhin được, ngấm ngầm xỉa xói anh ta, đúng là gương mặt cứng đờ như lá bài, làm việc gì cũng cứng nhắc.
Căn nhà rộng như thế thì vẫn đang trống trơn, chưa được sửa sang lắp đặt thiết bị cũng như bày biện đồ dùng trong nhà, chắc là đợi "nữ chủ nhân"
đến định đoạt? "Anh Lâm, căn nhà này là anh ở hay là còn có nữ chủ nhân cùng ở nữa? Nếu như có nữ chủ nhân cùng ở, anh cũng phải cho tôi tám chữ số mệnh của nữ chủ nhân mới được."
"Nữ chủ nhân?"
Anh ta ngớ người ra một lúc, lắc đầu nói: "Không có nữ chủ nhân."
chỉ có một tay không thể nào làm được nhiều việc như thế.
Lâm Thừa Dũng chủ động đưa tay ra giúp tôi cầm điện thoại, tôi một tay cầm la bàn đi vào từng phòng xem xét tỉ mỉ, lại đến từng cửa sổ nhìn ra ngoài.
Anh ta cứ như thế mà đi theo tôi, đợi đến khi tôi nhớ ra chuyện này thì anh ta đã làm cái giá điện thoại của tôi được nửa tiếng đồng hồ rồi.
"Anh thật ra không cần cứ phải giơ lên như thế, tôi liếc nhìn một cái nhớ được là xong rồi..."
Tôi không nhin được, ngấm ngầm xỉa xói anh ta, đúng là gương mặt cứng đờ như lá bài, làm việc gì cũng cứng nhắc.
Căn nhà rộng như thế thì vẫn đang trống trơn, chưa được sửa sang lắp đặt thiết bị cũng như bày biện đồ dùng trong nhà, chắc là đợi "nữ chủ nhân"
đến định đoạt? "Anh Lâm, căn nhà này là anh ở hay là còn có nữ chủ nhân cùng ở nữa? Nếu như có nữ chủ nhân cùng ở, anh cũng phải cho tôi tám chữ số mệnh của nữ chủ nhân mới được." . Bạn đang đọc truyện tại # T rùmTruyện.n e t #
"Nữ chủ nhân?"
Anh ta ngớ người ra một lúc, lắc đầu nói: "Không có nữ chủ nhân."
Tôi có chút ngạc nhiên, căn nhà này không phải là anh ta dùng để sắp xếp cho bạn gái ở sao? Người đàn ông độc thân dạng kim cương như anh ta, chắc là không muốn bị hôn nhân trói buộc, có bao nhiêu bạn gái cũng là rất bình thường, trước đây anh ta cũng từng nói qua, ngầm đồng ý cho cô họ Từ đó ra vào nhà anh ta, thậm chí là còn giúp anh ta bày biện trong nhà, ở lại nhà anh ta qua đêm, đều là để giả vờ xây dựng lên hình tượng hai người đang yêu, thuận tiện cho công việc làm ăn của anh ta.
Bây giờ sửa sang một căn nhà lớn nhự thế này, lẽ nào không phải là vì để xây dựng một mái ấm tình yêu sao? "Căn phòng tọa Sửu hướng Mùi đó thích hợp làm phòng ngủ của anh, vượng đinh vượng tài đấy."
Tôi đánh dấu trêи bản vẽ căn nhà cho anh ta.
"Vượng đinh vượng tài?"
Lâm Thừa Dũng bật cười: "Tôi vẫn chưa kết hôn mà."
"Đinh là chỉ số người ở trong gia đình, vượng đinh có nghĩa là chỉ sức khỏe tráng kiện của người ở trong nhà này...
Anh tưởng là thêm định phát tài à?"
"Hóa ra là như vậy...
Tôi trước khi kết hôn tốt nhất là không nên thêm đỉnh, như thế thì sẽ rất phiền phức."
Chuyện này...
Vậy thì anh phải làm tốt công tác phòng tránh an toàn thì mới được.
"Hỉ dụng thần của anh là thủy, trang trí nhà cửa thì thích hợp dùng tông màu đen, xanh lam sâm, nhưng mà không nên dùng vật liệu đá có màu ghi hay màu đen, vật liệu đá có màu này thì âm khí quá thịnh, không dễ tụ tiền tài...
Cửa ra vào thì phải xây một cái sảnh, bởi vì cửa đâm thẳng ra cửa sổ sát sàn của phòng khách, như thế mới tránh được Xuyên Tâm Sát...
Còn nữa, phòng khách quá rộng, phải xây một cái gì đó cất ngang với phòng ăn, hoặc là đặt một cái bình phong, giá để đồ cổ, tủ rượu cũng được, phòng khách phải vuông văn hơn nữa cần bốn bề yên tĩnh, ghế sofa phải dựa sát vào tường hướng rộng ra ngoài..."
Tôi nói dông nói dài hơn nửa ngày trời, quay đầu lại, Lâm Thừa Dũng thì vẫn với một gương mặt cứng đờ không biểu tình nhìn tôi, cái thằng cha này, rốt cuộc là có nghe vào được cái gì không không hiểu! "Này, anh nhìn tôi chằm chằm làm gì chứ? Tôi nói với anh từ nãy giờ anh đều nhớ hết rồi chứ?"