Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 125: Thù cũ



Anh của tôi vuốt vuốt cái mũi, bĩu môi nói: "Đừng nói nữa, lần này coi như là lão Trân lập công."

Hả? Tôi nhăn cái mũi lại, cái lão Trần hèn mọn bỉ ổi kia thì lập được cái công trạng gì cơ chứ? Hóa ra là câu nói ngày đó đã kϊƈɦ thích ông cụ Trân: "Nói không chừng một ngày nào đó ông sẽ trở thành một người bố ghẻ mà thôi", dù sao thì ông ta cũng đã hơn năm mươi tuổi cho nên muốn có con đến phát điên, cả ngày ông ta đều nhắc đến chuyện con cái, cho dù là con trai hay con gái thì chỉ là là con của mình thì ông ta đều vô cùng yêu quý nhưng nếu ông ta chỉ là một người bố ghẻ thì thật sự đúng là quá thiệt thòi.

Ông ta lén lút chạy đến chỗ ở của người phụ nữ kia, quả nhiên phát hiện có một người đàn ông ở trong nhà, ông ta nghe lén được người đàn ông kia nói: "Bây giờ cô đã mang thai bảy tháng rôi mà còn muốn làm...

Không sợ khiến cho đứa nhỏ bị thương sao."

Kết quả người phụ nữ kia lại nói là không sao, dù sao thì đứa nhỏ cũng đã có người nhận nuôi.

Lúc này trong lòng của lão Trân vô cùng tức giận, đang có ý định đập cửa để chửi bới thì đột nhiên cảm thấy ở sau lưng mình có đợt khí lạnh, giống như là bị đô vật nào đó kéo lại.

Ông ta chính là một cây gậy thân tuy nhiên lại không có bản lĩnh thực sự, nhưng ông ta lại hiểu rất rõ những việc như thế này, rất nhanh sau đó ông ta đã cảm thấy mình bị khống chế, máu xông lên não, ông ta vung cây gậy lên bắt đầu phá cửa.

Trong lòng của ông ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, ông ta có cảm giác giống như có một con ma đè lên mình, nếu như người ở bên trong thực sự mở cửa ra thì nhất định sẽ bị cây gậy đập trúng gây ra án mạng.

Vì vậy trước khi ông ta hoàn toàn bị khống chế ở đây thì ông ta đã tự mình cần vào lưỡi phun ra một ngụm máu, tạm thời giảm bớt sự tức giận rồi bắt đầu quay đi chạy thục mạng.

Nhưng mà ông ta càng chạy thì càng cảm thấy có nhiều những thứ này hơn, ông ta cảm giác ở sau lưng mình có những bóng ma quỷ đang bay theo, cho nên ông ta chạy thắng đến một căn nhà nhỏ ở gần với căn nhà được nhà họ Thẩm nhốt quỷ ở bên trong, sau đó ngay lập tức những âm khí kia lập tức biến mất, có vẻ như là bọn chúng để cảm thấy sợ hãi uy lực của phù chú này.

Vì vậy ông ta đã trốn ở trong cái cống thoát nước gọi điện thoại cầu cứu, ông ta muốn nói hết tất cả mọi việc, nói là mình không dám ra ngoài, ở bên ngoài có rất nhiều những âm hồn đang lảng vảng xung quanh, nhưng mà ông ta còn chưa nói gì đã bị đánh choáng váng, điện thoại rơi xuống khe hở ở phía dưới.

Chờ đến khi ông ta tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang ở trong một cái nhà bằng đất, chính là cái phòng mà anh của tôi ngã xuống, cửa chính và cửa sổ của căn nhà này đều bị bịt lại, hình thành nên một trận thế khép kín, ở dưới chiếc giường có một đường hầm tối thông ra bên cạnh, ở phía dưới đáy giường tỏa ra âm khí, hấp dẫn chúng tôi đi đến đây.

Ngoài ra ở trong phòng còn có một cái bóng đen đang vẽ một vòng tròn pháp trận, và nếu như có một con quỷ cho dù có mạnh mẽ tới đâu thì cũng sẽ bị hút vào vòng tròn pháp trận kia sau đó bị ném ra ngoài.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!

"..

Anh may mãn đến như vậy sao, lại trực tiếp rơi vào bên trong pháp trận, em đoán xem anh từ nơi nào đi đến đây!"

Anh của tôi nghiêm mặt hỏi.

"..Gầm câu có phải không?"

Tôi cẩn thận trả lời.

Anh ấy đưa tay ra làm bộ muốn cho tôi ăn một cái tát: "Anh từ trêи vách núi của khu du lịch tòa Hải Yến đi tới đây! Cái trận pháp này bắt quỷ đi đều đưa chúng tới bên trong sơn động kia nhốt lại, đúng là nơi đủ các loại quỷ tụ họp mài!"

Hả? Giang Lãnh cùng với tôi đã từng đi qua tòa Hải Yến một lần, anh vừa bước chân đến đây thì đã nói: "Nơi bách quỷ hội tụ, lòng người chưa đủ"

Thế nhưng bóng đen kia rốt cuộc là ai vậy? Không phải là Mộ Vân Giang sao? "Lão Trần cũng chỉ đơn giản là bị ném tới đây, khả năng là người nọ đã cho rằng bọn anh đã bị ma giết nhưng mà người đó lại không ngờ rằng anh mang theo lá bùa ở trong chiếc ba lô...

Sau đó hai người bọn anh trốn khỏi cái nơi kia, gọi điện thoại cho ai cũng không gọi được, kết quả là sau khi gọi điện cho lão Trân thì ông ấy cũng đã liên lạc với nhà họ Thẩm, bọn họ sẽ đưa người đến đón bọn anh, nếu không thì cũng không có cách nào có thể thoát khỏi ngọn núi đã bị lưới sắt vây quanh"

Tôi nhíu mày hỏi: "Việc quy bị thả ra không phải là do Mộ Vân Giang làm hay sao?"

"Ai biết được! Anh trực tiếp bị đẩy xuống pháp trận thì làm sao mà biết được, lão Trần thì chỉ nhìn thấy bóng đen, cũng không biết rõ hình dạng chính xác là như thế nào...

Hai cái nhà nhỏ này không thế tiếp tục giữ lại được nữa, nhất định phải nghĩ ra biện pháp để san bằng chúng, sau đó đi tìm một vị pháp sư thả những con quỷ này ra sau đó để cho chúng lang thang vài năm rồi trở về thôn Hồi Long thì âm khí của này mới có thể tiêu tan, hơn nữa cũng phải nghĩ biện pháp để cho tòa Hải Yến cũng đóng cửa! Bọn họ nuôi dưỡng cả một ổ quỷ! Ông đây suýt nữa cũng chết mất..."

"Chúng ta không thể trực tiếp cướp đoạt tài sản, phá hủy nhà của người ta như vậy được, những người chủ của căn nhà sẽ liều mạng không đồng ý, thậm chí họ còn có thể khiến cho chúng ta bị bắt, ngôi tù...

Tòa Hải Yến thì có bối cảnh càng khủng khϊế͙p͙ hơn, làm sao mà chúng ta có thể phá hủy được..."

Tôi bĩu môi nói, cho dù có là nhà họ Thẩm, trong giới âm dương có thể lực khủng như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải tuân thủ quy tắc xã hội.

Đôi mắt của anh tôi xoay chuyển lòng vòng, nhìn trộm về phía gian phòng phía trong đăng sau tôi dùng khấu hình hỏi: "Chông quỷ của em có ở đây không?"

Tôi gật gật đầu.

Anh trai tôi viết lên lòng bàn tay của tôi: "Mấy việc cân phải lộng quyên như thế này thì cân phải đi tìm Lâm Thừa Dũng!"

Nhà họ Lâm có bối cảnh như thế nào, là người có công lớn trong việc khai quốc, có huyết mạch đỏ, hiện tại ở trong nhà họ còn có đại trưởng lão Trung Hải Nam, chính là người nắm giữ chức vụ cao trong quân đội, là quan lớn của địa phương, là nhà kinh doanh tài ba, là người nắm giữ nền tài chính...

Tôi cảm thấy không tình nguyện nhíu mày, tôi cảm thấy mình không giỏi đoạt quyền cũng không biết nên mở miệng nhờ người khác như thế nào! Anh trai tôi nhướng mày nói: "Tóm lại là chuyện này cứ quyết định như vậy trước đã, về sau chúng ta sẽ giải quyết từ từ, cái bóng đen kia có phải là Mộ Vân Giang hay không thì cũng rất khó nói, có thể điều khiển được quy thì cũng không phải là người bình thường, nhà họ Thẩm đã đào sâu mặt đất để kiểm tra, chú Thành Minh Tú cũng đang bí mật theo dõi hành tung của Mộ Vân Giang."

Tôi gật gật đầu đưa tay sờ lên mặt của anh trai mình, trêи đó vẫn còn có vài vết xước.

Anh của tôi sửng sốt một chút, nhìn xem Giang Lãnh ở bên trong có ăn phải giấm chua hay không, sau đó lặng lẽ đi đến ôm lấy tôi một cái: "Không có chuyện gì, lần sau môi chúng ta sẽ đều cần chú ý hơn một chút, ai biết được là chúng ta lại xui xẻo vừa khéo dẫm vào vị trí kia rôi không nói không rằng đều rơi xuống đây."

"Bà Thẩm nói muốn chúng ta theo những đệ tử ở bên ngoài học đạo."

Quả nhiên ngay sau khi anh của tôi nghe xong thì lập tức lộ ra biểu cảm chán ghét: "Có lâm hay không, học đạo của nhà họ Thấm của bà ấy sao?"

"..Là ý của Giang Lãnh"

Tôi liếc mắt nhìn xung quanh phòng.

Anh tôi nhếch miệng lên, nhịn xuống không nói chuyện nữa.

Mấy ngày tôi ở nhà họ Thấm cũng không cảm thấy thoải mái cho lắm, nhà họ Thẩm tuân theo thời gian nghỉ ngơi và làm việc giống như ngày xưa, buổi sáng vào năm giờ thì bắt đầu lớp học, đến sau bữa cơm chiều vào lúc năm giờ chiều thì chấm dứt một ngày tu hành, mà không có bất kì một hoạt động vui chơi giải trí nào, giống y như thói quen sinh hoạt của người cổ xưa.

Điều này khiến cho tôi tám giờ mới được đi ngủ, mà hàng đêm lại còn phải "vất vả".

Càng về sau thì tôi càng biết cách phối hợp khiến cho Giang Lãnh càng điên loạn với việc trêи giường hơn, nhưng thái độ đối với tôi cũng dịu nhàng hơn rất nhiều.

Nhìn đi, chuyện này quả nhiên là có đạo lý, người phụ nữ cũng phải biết sử dụng đầu óc, không nên lúc nào cũng chỉ biết si mê, dù anh có thanh tịnh, tu vị cao đến đâu đi chăng nữa thì cũng có lúc phải sa vào trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Ơ trêи núi không biết là ngày tháng dài bao nhiêu, tôi chỉ nghe thấy tiếng chuông buổi sáng và tiếng trống buổi tối, nhìn tuyết trắng phất phơ bay đi, chớp mắt một cái đã qua một tháng.

Trong cả một ngày dài thì tôi cũng chỉ có hai chuyện cân làm đó là ban ngày thì học tập ban đêm thì mê đảm, Giang Lãnh như lên cơn nghiện, hình như anh cũng đã trúng phải độc trêи cơ thể của tôi.

Cuối tháng mười hai, theo thời gian mà bà Thẩm tính được thì linh thai đã được ba tháng, qua một tháng nữa thì sẽ thành hình, biến thành một hình dáng nhỏ như lòng bàn tay, tất cả các bộ phận đều đầy đủ, tay chân đều nguyên vạn.

Cuối cùng cũng nhìn thấy bụng dưới có chút độ cong, tôi nhìn chỗ đó chuẩn bị to lên thì vừa lo lắng vừa thấy đau khổ...

Chờ đợi từng bước để đi đến ngày hoàn thành sứ mệnh của mình.

Trong đêm hôm nay, tôi đột nhiên cảm nhận được chỗ đó hơi nhúc nhích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.