Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 130: Quỷ trận nhãn



Tôi nháy mắt với Lâm Thừa Dũng, chẳng lẽ anh ta quên rằng thiên kim có hận ý với tôi hay sao? Cô ta còn ở trường tát tôi hai cái, lại còn kêu người đi đánh tôi nữa đấy, kết quả là lại xảy ra tai nạn ngay trước mặt của tôi, xem chừng cô ta hận tôi tận xương tủy, thế nhưng cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, tạm thời không dám đến làm phiền tôi.

Ánh mắt của Lâm Thừa Dũng sáng quắc nhìn chằm chằm tôi, rõ ràng ý bảo tôi đi ra ngoài, chỉ thiếu chút nữa là không chỉ thẳng tôi.

Tôi cắn răng đi ra phía sau anh ta, tuy rằng đã giấu mái tóc dài đi, thay một bộ tây trang của nam, thế nhưng Từ Bảo Trân chỉ cần liếc mắt đã nhận ra tôi.

"Là cô!"

Sự kinh ngạc trong mắt của cô ta chỉ trong nháy mắt đã biến thành lửa giận: "Sao cô lại ở trong này? Cút ra ngoài!"

"Sao nào? Cô quen trợ lý của tôi ư?"

Lâm Thừa Dũng thờ ơ nói.

Biểu tình của Từ Bảo Trân vặn vẹo vài cái, sau đó nhanh chóng áp chế lửa giận, dịu dàng nói: "Có chút quen mặt, dường như đã gặp qua ở đâu đó..."

Lâm Thừa Dũng gật gật đầu nói: "Ừm, cô ấy chính là người giúp tôi xem tòa nhà kia, tôi cảm thấy cô ấy là người có bản lĩnh thật sự nên mới mười cô ấy khi nào có thời gian rảnh thì đến làm trợ lý cho tôi...Cô nhìn thấy cô ấy ở đâu? Cô ấy là sinh viên, xem ra là gặp ở trường học đúng không?"

Anh ta quay đầu nhìn về phía tôi, như thể muốn tôi trả lời vấn đề này.

"...Tôi có gặp qua cô Từ ở cổng trường một lần"

Tôi thành thật trả lời.

"A, đúng rồi, đó có phải là lân Bảo Trân gặp tai nạn xe đúng không? Cô là người chứng kiến...Bảo Trân, không có việc gì tự nhiên cô lại tới cổng trường làm gì, xe chạy từ ngoại thành ra nhanh lắm đấy"

Từ Bảo Trân nghe thấy giọng điệu của anh ta thì sắc mặt trắng bệch, cô ta vội gật đầu nói: "Đúng vậy, lần sau em không dám đi nữa..."

Nói xong cô ta còn trừng mắt nhìn tôi, rồi xoay người sang chỗ khác không hề nhìn tôi nữa, không biết trong lòng cô ta thâm mảng tôi bao nhiêu lân nữa đây.

Tổng giám đốc Từ cần bản vẽ mặt bằng của toàn bộ biệt thự nghỉ dưỡng của tòa Hải Yến.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!

Tôi với anh trai lui sang một bên nghiên cứu, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, qua kẽ hở của tên vệ sĩ, tôi nhìn thấy ánh mắt của Từ Bảo Trân lướt qua đây.

Rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Tôi cau mày, trong lòng có sự đề phòng, không ngờ cô ta cầm điện thoại di động lên ấn ấn vài cái, dường như là đang nói chuyện gì đó.

Tổng giám đốc Từ cũng cố hết sức tạo cơ hội cho Từ Bảo Trân, nhiệt tình mời Lâm Thừa Dũng ở lại nơi này một đêm, mời Lâm Thừa Dũng ở lại căn biệt thự có hồ nhân tạo đẹp nhất.Lâm Thừa Dũng nhìn về phía tôi, tôi khẽ gật đầu, ở đây một đêm cũng khá tốt! Đêm dài yên tĩnh mới có thế làm việc được! Nghe thấy Lâm Thừa Dũng đồng ý thì Từ Bảo Trân cũng không trừng mắt nhìn tôi nữa, mà sự chú ý đều ở trêи người của Lâm Thừa Dũng cả, ai ngờ Lâm Thừa Dũng lại để cho tất cả chúng tôi đều ở trong biệt thự, còn hỏi Từ Bảo Trân: "Đã muộn thế này mà cô còn không về nhà ư?"

Từ Bảo Trân ở lại muộn đến tận lúc này còn không phải là vì muốn ở chung với Lâm Thừa Dũng sao? Cô ta cũng biết mình đã đắc tội với Lâm Thừa Dũng cho nên mới trăm phương ngàn kế mất bò mới lo làm chuông.

"Chú của nói trêи mái nhà của nhà hàng xoay vào ban đêm rất đẹp, còn có rất nhiều người đặc biệt bao cả chỗ đó để cầu hôn nữa đấy, chúng ta cùng nhau đi xem được không?"

Lâm Thừa Dũng có chút không vui, thế nhưng bố của Từ Bảo Trân lại là Bí thự Tỉnh ủy cho nên anh ta cũng cố ky ba phần.

Chúng tôi cũng chẳng quan tâm anh ta ứng phó với Từ Bảo Trân như thế nào, lén lút mang bản vẽ tới bên cạnh hồ, Giang Lãnh đang ở đó chờ chúng tôi.

"Ta vừa đi nhìn một vòng rồi, vị trí và phương hướng của từng tòa kiến trúc không có vấn đề gì cả, thế nhưng ngọn núi ở bên kia lại bị phong tỏa."

Giang Lãnh chỉ về phía ngọn núi đen Sì kia.

"Anh vừa chạy ra từ bên đó, tất cả đều là lướt sắt theo kiểu quân đội cho nên anh không thể trèo ra được, chắc hẳn là làm để phòng ngừa người khác vào đó.

Dựa theo cách nói chuyện của Tổng giám đốc Từ thì bên đó có vách núi, vì phòng ngừa có người ra ngoài nên mới phong tỏa lại."

Anh của tôi nhìn về phía bên kia.

Đối với người làm phong thủy, linh hoạt là một yếu tố rất quan trọng, những đồ vật không di chuyển được chính là vật chết.

Dựa theo bản vẽ, nơi khuất của tòa Hải Yến ở phía đông nam chính là vách núi bị bịt kín.

Chúng tôi đi tới gân chô lưới sắt, bên trong truyền ra hơi thở có chút u ám, Giang Lãnh liếc nhìn tôi một cái, lắc đầu nói: "Hai người đừng đi vào, nhất là em đấy Mộ Lan Lăng, cứ ở ngoài này chờ đi."

Giọng điệu của anh lạnh lùng ương ngạnh, không cho phép thương lượng.

Không đi thì không đi, gặp quỷ thì có gì tốt chứ! Tôi cản môi lui sang một bên.

Giang Lãnh bấm tay niệm chú, một trận gió nổi lên, Hắc Bạch Vô Thường dẫn đầu đoàn quỷ sai và âm binh đứng sau anh.

Vẻ mặt của mấy tên quỷ sai mang theo vẻ nơm nớp lo sợ, còn Bạch Vô Thường thì lơ lửng, cười hì hì, đùa giỡn trước mặt Giang Lãnh, trông chẳng nghiêm chỉnh chút nào.

"Nữ chủ nhân, ngài cứ tới tòa nhà đó chờ đi, nơi này là cực âm, không tốt cho thân thế của ngài đâu.

Ngài qua bên kia đi, đó là nơi có phong thủy tốt nhất."

Bạch Vô Thường chỉ vào tòa nhà cao nhất, chính là nhà hàng xa hoa mà chúng tôi vừa ăn cơm ở đó, với cả mấy tòa nhà trong biệt thự nghỉ dưỡng nữa, chín tầng, có ý là ngôi vị cao nhất.

Giang Lãnh liếc mắt nhìn tôi: "Nghe lời đi."

Nghe, nghe lười sao? Đây là lời căn dặn của anh ư? Đầu của tôi đầy hắc tuyến bị anh trai kéo ra ngoài.

"Em đừng nên trông cậy vào việc cậu ta có thể nói ra được lời hay ho gì chứ."

Anh trai của tôi nói: "Có thế cho em một ánh mắt cũng đã không dễ dàng rồi!"

"..Anh ấy ngoại trừ lúc mảng em thì nói thêm được vài câu ra thì lúc khác đúng là tích chữ như vàng ấy"

Tôi bĩu môi, đi theo anh trai về phía mấy tòa nhà kia.

"Cậu ta ở trêи giường cũng như vậy sao?"

Vẻ mặt của anh trai khó có thể tin nổi mà nhìn tôi: "Lan Lăng, yêu cầu của em với đàn ông cũng thấp quá đấy, cậu ta không thích dỗ người như vậy mà em còn thích cậu tai"

Giọng nói của anh trai lớn đến mức khiến cho mấy tên vệ sĩ mặc tây trang đen nhìn về phía chúng tôi, chính là mấy tên vệ sĩ của Lâm Thừa Dũng.

"Mấy người ở đây làm gì vậy?"

Tôi nhìn tòa nhà cao phía sau, nhiều phòng đã tắt đèn, chỉ có câu thang và tầng trêи cùng là có đèn.

Tên vệ sĩ mặt lạnh đáp: "Cậu chủ với cô Từ đang ngắm trăng."

Ngắm trăng? Tôi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng đêm nay mờ ảo, dường như có cảm giác hơi bất an: "Vì sao mấy người không đi lên theo?"

",, Có một người đi lên."

Anh ta cẩn thận thấp giọng trả lời tôi.

Chẳng lẽ nhất định phải làm chuyện đó cho nên vệ sĩ không tiện lên theo? Mỗi lần tôi triệu hồi tiểu quỷ sai ra đều là hai tên, một tên trông có vẻ đáng yêu câm xiềng xích, còn một tên thì ngơ ngác cầm theo lệnh bài.

Thông qua phản ứng khi gặp quỷ của bọn họ thì trong lòng tôi có thể chia quỷ ra làm mấy loại: loại đơn giản nhất chính là loại quỷ bình thường không sát hại tới tính mạng của con người, sau đó là ác quỷ, lệ quỷ, mãnh quỷ, còn có cả luyện hôn mạnh mẽ nữa.

Tôi cũng không biết ở tầng thứ 8 của địa ngục là cấp bậc như thế nào? Tôi nhìn chiếc la bàn nhỏ trêи tay, kim chỉ nam vẫn chỉ về hướng mà Giang Lãnh đang đi, có lẽ anh sẽ không phải nguy hiểm đâu nhỉ? Tôi đang suy nghĩ miên man thì kim đồng hồ la bàn trong tay đột nhiên nghịch chuyển một vòng lớn! Cái kim đột ngột chỉ về hướng ở đẳng sau tôi.

"Cẩn thận!"

Tôi vừa mới kêu lên một tiếng thì phía sau liên truyên đến mấy tiếng "Pằng, pằng, pằng!", là tiếng súng.

Lâm Thừa Dũng? Chỉ có vệ sĩ của anh ta mới có súng mà! Tôi nhìn thấy sắc mặt của mấy tên vệ sĩ bên này tái xanh, liền chạy bạt mạng vào bên trong mấy tòa nhà kia.

Từng ngọn đèn trong tòa nhà bị tắt, từng lớp cửa kính bị vỡ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.