Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 133: Kính thần như thế nào? (1)



Chúng tôi chạy đến lối thoát hiểm bên cạnh thang máy, xung quanh chiếc nhẫn phát ra một luồng ánh sáng đỏ trong phạm vị tạm thời an toàn, linh thai bẩm sinh có pháp lực mạnh mẽ khiến cho quỷ dữ bó tay.

Thảo nào Giang Lãnh cần một "đứa con trần gian"để kế thừa pháp lực mạnh mẽ của anh ấy để phá vỡ tà khí to lớn ở trần gian.

Ngoại trừ tôi ra, bốn người khác đều có mức độ bị thương khác nhau, chủ yếu là bị móng vuốt của con quỷ dữ kia cào cho tổn thương, bọn họ đều là người thường, giờ phút này ngoại trừ chảy máu ra còn bị âm độc ngấm vào bên trong, lạnh đến run người.

Cơ thể Từ Bảo Trân rất yếu, hơn nữa còn bị thương nặng mới khỏi, cô khóc đến mức suýt ngã ngồi xuống đất, ít nhiều gì cũng có Lâm Thừa Dũng và vệ sĩ hỗ trợ cô ta.

Tôi và anh hai vừa mới đẩy cánh cửa lối thoát hiểm ra, đột nhiên thang máy "ding…”lên một tiếng rồi cánh cửa bên cạnh chúng tôi mở ra.

Nơi này bóng tối bao trùm đến đáng sợ, bên trong thang máy sáng đèn có một giọng ca như người cá, chuyên môn đi mê hoặc mấy tên ngốc bị lạc đường.

"Thừa Dũng! Có thang máy! Chúng ta đi thang máy đi!"

Từ Bảo Trân dường như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô ta bị thương chân cẳng đi đứng còn không xong, nếu như muốn chạy trốn căn bản là cô ta sẽ không thoát nổi! "Không được!"

Tôi lập tức ngăn cô ta lại, hét lên: "Không thể đi thang máy xuống lầu!"

Từ Bảo Trân khóc đến mặt mày nhem nhuốc, vì sợ hãi nên biểu cảm của cô ta có chút méo mó, ánh mắt cũng trở nên điên cuồng, cô ta hét lên với tôi: "Chân cảng mấy người đi lại thì thuận tiện rồi! Đương nhiên có thế đi cầu thang bộ chạy thoát! Tôi lại bị thương! Tôi muốn đi thang máy xuống!"

Cô ta mạnh mẽ đẩy tôi ra, tôi không đề phòng đã lảo đảo một chút quay lại cánh cửa, đụng trúng Lâm Thừa Dũng, anh ta lập tức đỡ lấy tôi, giận dữ rống lên với Từ Bảo Trân: "Cô quậy xong chưa hải Cô còn làm bị thương Mộ Lan Lăng, tôi sẽ...

"Anh làm cái gì? Anh yêu cô ta rồi có đúng không! Cô ta đang mang thai đứa con của anh rồi!"

Từ Bảo Trân điên cuồng hét lên: "Mấy người tự mình thoát thân đi! Tôi muốn đi thang máy! Tôi không muốn cùng mấy người đi thang bột Đến lúc gặp nguy hiểm, tôi là người chết đầu tiên, các người muốn lấy tôi làm vật hy sinh chứ gì! Để tôi bị giết chết, các người mới có thể may mắn mà trốn thoát được có đúng không!"

Cô ta gào lên rồi lùi đần, quay đầu muốn chạy vào thang máy...

"Không thể đi vào!"

Tôi hét lên, bị người phụ nữ ngu xuẩn này chọc giận rồi! "Cái đệt, đồ tâm thần!"

Tôi nghe thấy tiếng anh tôi mắng chửi, gân như anh ấy cùng xông lên cùng lúc với tôi, vươn tay kéo lấy thắt lưng Từ Bảo Trân lại! Từ Bảo Trân vừa mới bước được một chân vào thang máy, đã bị chúng tôi kéo vội trở về Tôi cử động quá mạnh kéo theo một cơn đau âm ỉ nơi thắt lưng, tôi vô thức ôm chặt lấy bụng mình, chưa kịp thả lỏng thì đã nghe thấy anh tôi gào lên: "Mau thu chân về!"

Bên trong thang máy trống không, thế nhưng tôi lại nhìn thấy một nụ cười ma quái bên trong gương thang máy...

Gần như trong nháy mắt, cửa thang máy đã đóng lại, kẹp chặt lấy chân Từ Bảo Trân, sau đó thang máy hạ xuống nhanh như bay! Máu tươi văng tung tóe! Cả người Từ Bảo Trân run rẩy kịch liệt, từ trêи tấm thảm nhảy lên thật cao, nước mắt lưng tròng, tê tâm liệt phế mà hét lên điên cuồng: "A…”

Anh tôi không thể chịu được, vò một lá bùa lại thành cục rồi nhét vào miệng cô ta, kẹp lấy cổ cô ta, nghiến răng nói: "Đồ ngốc, câu cuối cùng ông đây nói với cô, cô mà còn phát ra một tiếng nào nữa, tôi sẽ ném cô vào thang máy đó."

Từ Bảo Trân trợn trắng mắt, đau đớn đến hôn mê.

Lâm Thừa Dũng nhịn không được nói: "Thực sự không được rồi, bỏ cô ta ở lại đây đi, phó thác cho trời vậy.

Tôi nén cơn đau nơi thắt lưng của mình lại, đứng dậy: "Không được, cô ta chết rồi thì sẽ rất phiền phức, bây giờ ngất đi thì càng tốt, bế lên đi"

"Lan Lăng"

Lâm Thừa Dũng đột nhiên lên tiếng: "Cô đừng để ý đến cô ta chỉ vì bí thư Từ"

Tôi lắc đầu: "Không, Lâm Thừa Dũng, tôi chỉ sợ bây giờ cô ta chết ở đây rồi sẽ biến thành lệ quỷ, như thế càng phiến phức hơn cho chúng ta hơn, cô là ai không hề liên quan gì cả' Lúc chúng tôi xông vào phòng khách ở lầu một, con quỷ dữ không đầu đang muốn nổ súng với chúng tôi, Lâm Thừa Dũng gục người về phía tôi, tôi ngửi thấy trêи người anh †a có thoảng qua mùi thuốc súng.

"Lâm Thừa Dũng!"

Tấm ngăn duy nhất của chúng tôi là một lò sưởi dùng để trang trí, diện tích che phủ căn bản là không che nổi đám người chúng tôi.

"Tôi không sao."

Lâm Thừa Dũng vịn lên người tôi: "Chỉ trầy xước ngoài da"

Biểu cảm lạnh lùng của anh ta khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên.

Đối diện với thi thể không đầu, trong tay còn có súng, đã bị tổn hại kinh khủng, dù cho quỷ dữ có bám lên trêи người thì hành động cũng rất cứng ngắc, đạn bản ra bay loạn khắp nơi.

"Đưa súng cho tôi."

Lâm Thừa Dũng vươn tay nói với vệ sĩ của mình.

Vệ sĩ đưa súng trong tay cho anh ta, trầm giọng nói: "Cậu chủ, vẫn còn mười bốn viên đạn."

"Đủ rồi"

Lâm Thừa Dũng nhìn cổ thi thể với cái đầu méo mó chậm rãi di chuyển trêи hành lang.

"Tôi khiến cho tiếng súng của anh ta dừng lại, bọn cô lập tức chạy đi"

Anh ta dặn dò ngắn gọn mấy câu, dùng giọng điệu lạnh lùng nghiêm túc, căn bản không hề cho tôi có cơ hội đáp lại.

"Lan Lăng, chạy mau.' Anh ta nhíu mày nhìn tôi.

"Đợi.."

Tôi vừa mới lên tiếng, đột nhiên anh ta đứng dậy, bắn liên tiếp ba cây súng, đạn văng ra như bay, đổi mặt với cổ thi thể trong bóng đêm, tay phải nắm chặt súng bị bắn cho nát nhừ! Tay cầm súng nặng nề rơi xuống đất.

Cơ hội? Trong đầu tôi vừa mới ra một từ, đã bị anh tôi kéo đi mất, mạnh mẽ xông ra ngoài...

Tay trái của thi thể rút súng ra, Lâm Thừa Dũng lại dùng súng bắn nát tay trái kia của thi thế.

Tên này chỉ cần nhìn thấy mò được thứ gì đó, thì anh ta gần như không hề sợ hãi! "Lan Lăng, mau chạy đi!"

Tiếng của anh tôi vang lên bên tai.

Nhưng tôi không thể đi! Lâm Thừa Dũng rời khỏi phạm vị phát sáng, cổ thi thể kia lại bị tiêu diệt, mục tiêu của quỷ dữ chính là anh ta! Nếu như quỷ dữ giết được anh ta, rồi bám vào người thì phải làm sao?! Một tiếng hét thê thảm rít lên, quỷ dữ thoát ra khỏi cố thi thể đó! Tôi vung mạnh tay anh tôi ra, nhào về phía Lâm Thừa Dũng.

Qủy dữ tông mạnh vào lá chắn của linh thai, ánh sáng màu đỏ phát ra khiến nó bị bỏng phải hét lên thảm thiết, nhanh chóng bay ra mà chạy trốn thục mạng! Lâm Thừa Dũng mơ hò một chút, dìu tôi dậy nói: Vừa nãy là tiếng gì?"

"..Đừng hỏi, chạy mau"

Tôi nào còn đủ sức để mà giải thích? Chạy ra khỏi tòa nhà, tiếng hét chói tai đằng sau vẫn còn ẩn ẩn vang đến, mấy vệ sĩ bị thương nghe thấy tiếng này, ai cũng kinh ngạc khủng khϊế͙p͙ nhìn tôi và anh tôi.

Bây giờ không có thời gian để mà giải thích cho bọn họ nghe.

Tôi sững sờ nhìn hồ nước ở trêи trời.

Màn đêm đã buông xuống, sắc trời tối đen, bầu trời không trăng cũng không sao.

Đám mây xám khổng lồ giống như tinh vân đang luân chuyển, tạo thành một động mây sâu không thấy đáy.

Hồ nước nhân tạo này bắt đầu khởi động điên cuồng, hình thành một vòng xoáy đen ngòm, như thể bị một lực cực lớn hút xuống vực sâu.

Tiếng la hét và than khóc thảm thiết dần dần truyền đến bên tai tôi, phía sau là tòa nhà chín tầng có vô số âm hồn bị năng lượng cực lớn kia hút vào, có một số mảnh hồn từ nơi khác cũng bị kéo theo.

Tinh vân bên dưới, hô nước bên trêи, tôi nhìn thấy một hình bóng rực sáng và ánh sáng mờ ảo.

Giang Lãnh.

Các đầu ngón tay đều phủ một tầng ánh sáng thần thánh, lih thiêng.

Lông mày anh buông xuống, đôi mắt như dung nham vực thẳm không hề có chút cảm xúc, không muốn không cầu.

Chỉ có sự khoan dung lạnh lùng.

Trời nứt đất nẻ, lệ quỷ khóc la, đám người phàm như mấy con kiến chúng tôi chỉ có thể ngước lên nhìn pháp lực vô biên của anh.

Kính thân như thế nào? Chính là làm cho người ta cam tâm tình nguyện bái phúc, hiến dâng máu thịt từ vóc dáng tiêu tụy này, chỉ cầu linh hồn có thể chạm đến đầu ngón tay của anh! Thế nhưng.

Tất cả đều là sự mơ tưởng ngu ngốc...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.