Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 138: Ta cũng yêu em 



Đồng, hóa ra cũng là từ để chỉ một vị thần kỳ quái.Trêи có trời, dưới có đất, ở giữa có loài người.

Về sau, tệ nạn bà đồng này đã lan tràn trong triều đình rất nhiều tai họa, hai chữ này trở thành chuyện cấm kỵ, bí mật trong tầng lớp thống trị, không được nói ra, có nhiều người nói cả đời bà đồng đi xuống âm giới mấy chục lần, bọn họ đều nói đây là bệnh nghề nghiệp, thừa nước đục thả câu, những chuyện quan trọng bọn họ sẽ không biết, cũng không dám nói.

Tên gác cổng mập kia không ngờ tới anh tôi và tôi chia nhau ra hành động, cho nên đứng giữa sân, vừa canh chừng anh hai, vừa canh chừng tôi, anh ta cứ thế quay qua quay lại canh chừng, chúng tôi có thế nhỏ tiếng mà trao đổi với nhau.

Anh tôi nhanh chóng chưa tôi rời đi, lúc ra đến cửa, ánh mắt của tên mập canh cửa vẫn nhìn chằm chằm chúng tôi.

Sau khi lên xe, anh khẽ nói: "Ông cụ Đường không hề hồ đồ, ông ấy nói thâm với anh rằng, mấy cụ già của thôn Hoàng Đạo, bị mưu sát...Những cụ già này không có người thân, do chính phủ trợ cấp, để bọn họ sống ở đây kéo dài chút hơi tàn, tạm bợ mà thôi, sau đó có một người trẻ tuổi đến, nói là làm việc thiện, kết quả chưa được mấy ngày, mấy cụ già của thôn Hoàng Đạo đều chết cả, chỉ trong một đêm."

Không cần nói cũng biết chắc chắn là tên Mộ Vân Giang đội lốt quái vật kia.

"Anh, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Tôi nhìn ruộng đồng lạ lẫm xung quanh.

Anh tôi thở dài: "Tụ hợp cũng nhà họ Thẩm đi, còn có thể như nào nữa..."

Anh ấy móc điện thoại ra xem định vị của Thẩm Thanh Hà, rồi lái xe đến thị trấn bên cạnh.

Thẩm Thanh Hà vừa nhìn thấy tôi liền hỏi: "Cô đến viện dưỡng lão chưa?"

Tôi gật đầu.

"Cô không có chuyện gì chứ? Mộ Vân Giang không xuất hiện à?"

Đột nhiên cô ta hỏi dồn dập tôi.

"..Cô hy vọng tôi xảy ra chuyện như thế sao? Thật ngại quá làm cô thất vọng rồi"

Tôi nhíu mày, đi vòng qua sau lưng cô ta.

"Nếu cô không thể dụ được anh ta ra thì tối nay chỉ thể dựa vào việc làm phép mà truy vết thôi"

Thẩm Thanh Hà khẽ cười nói: "Mồi nhử mà không đảm đương nổi, thật là vô dụng Cho dù tôi có phải là con mồi nhử hay không, chỉ cần có liên quan đến Mộ Vân Giang, tôi chắc chắn sẽ đi.

Vào lúc nửa đêm, chiếc xe lén la lén lút dừng lại ở gần viện dưỡng lão, trước khi chúng tôi xuống xe, Giang Lãnh đã xuất hiện bên cạnh tôi.

"Anh đi đâu vậy...gọi em đến mà cuối cùng chả thấy anh đâu!"

Tôi không chịu được oán giận một câu.

Giang Lãnh nhìn sang tôi, lạnh lùng nói: "Ta nói em đi cùng người nhà họ Thẩm, em có nghe lời không?"

...

Tên này thật đúng là độc tài mà, tôi không thích đi cùng người nhà họ Thẩm, mắc gì phải làm theo sự sắp xếp của anh "Mộ Lan Lăng, sự an toàn hay là việc thích và không thích, cái nào quan trọng hơn?"

Giọng nói của Giang Lãnh mang theo chút tức giận.

".."

Trong lòng một mớ rầu rĩ, mệt mỏi cúi thấp đầu không nói lời nào.

Anh tôi liền giảng hòa: "Thôi được rồi, anh vợ đến can được chưa...hai người muốn gây lộn thì về phòng mà gây, trước hết nói xem bây giờ nên làm cái gì đã"

"Nhà họ Thẩm muốn làm phép truy vết tại phòng của người chết, chúng ta cứ đợi là được rồi"

Giang Lãnh thản nhiên nói.

Bầu không khí trong xe có chút ngột ngạt, anh tôi thấy Thẩm Thanh Hà ở bên cạnh xuống xe, lập tức nói: "Anh vào trong xem thử tình hình, em rể, trông chừng Lan Lăng nhé.

...

Tôi giúp anh rồi đó thôi.

Trong lòng tôi biết anh trai mình không muốn làm bóng đèn, một khi Giang Lãnh tức giận, bầu không khí xung quanh sẽ trở nên lạnh lẽo khiến người khác khó có thể mà chịu được.

Anh ây dựa vào người tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, mấy sợi tóc đen chạy dài từ bên sườn mặt xuống đến trước ngực.

Nhưng anh trai tôi đã nói, anh ấy sẽ không hao tâm tốn trí đoán mò tâm trí của tôi.

Tôi thở dài, giơ tay đặt lên bụng nhỏ - động tác này đã trở thành thói quen mất rồi.

Không ngờ lại nghe được tiếng trầm thấp vang lên bên cạnh: "Em sao thế?"

Hả? Tôi nhất thời không phản ứng kịp, còn chưa xin lỗi, thế mà anh ấy lại lên tiếng trước sao? "Ta hỏi em, em bị làm sao vậy? Ôm bụng làm gì thế? Không thoải mái sao?"

Anh nhíu mày hỏi.

Hóa ra là động tác vô thức của tôi làm cho anh ấy lo lắng.

"Không sao, chỉ là theo thói quen sờ sờ vậy thôi, linh thai không sao."

Tôi thành thật trả lời.

Không biết tôi lại nói gì sai, anh ấy vươn tay nắm lấy cảm tôi, tức giận thấp giọng nói: "Ta không hỏi linh thai, ta hỏi em, Mộ Lan Lăng!"

"Anh...bóp đau quát"

Tôi nói gì sai hả, sao anh lại tức giận? Hôm nay anh bị làm sao vậy? Giang Lãnh âm trầm trừng mắt nhìn tôi sau đó lại thở dài một tiếng.

Anh buông căm tôi ra, dùng tay xoa xoa chỗ bị đỏ lên.

"Mộ Lan Lăng, em muốn gì?"

"Cái gì?"

"...Sau khi giải quyết Mộ Vân Giang, ta đưa em đến thôn Hoàng Đạo, lúc trước ở đây, em muốn cái gì, nói với ta, ta đều sẽ làm hài lòng em"

Tôi ngẩn người nhìn anh, là ý gì? Mặc dù ngày hình thành linh thai sắp đến rồi, nhưng dù sao vẫn còn hơn mười ngày nữa mà? Thời khắc định mệnh tôi sợ nhất sắp đến rồi? "Pháp trận đã đến cực hạn...mặc dù ta đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng...đến lúc đó, chắc chắn em sẽ sợ...muốn làm cái gì, nói với ta, lúc đó ta sẽ bù đắp nổi sợ hãi lo lắng đó của em"

Anh vươn tay để lên đầu tôi.

Tay lạnh đến thế sao.

Tôi lại có hy vọng xa vời muốn cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của anh.

"Giang Lãnh, lúc nào anh cũng cười em, nói em vì anh mà muốn sinh con...em cũng muốn hỏi anh, anh muốn để em vì anh mà sinh con không?"

Tôi cười, anh hỏi một đẳng tôi lại trả lời một nẻo.

Anh ấy khẽ ngẩn người, sau đó lập tức cười khẽ, hôn lên môi tôi.

"Mộ Lan Lăng, con đổi với ta chẳng có ý nghĩa gì cả...

ta càng thích dáng vẻ em mang thai hơn, em như một con thỏ con mềm mại, yếu đuối nhưng lại cố hết sức bảo vệ đứa con trong bụng..."

Tôi sớm đã quen lời nói lạnh lùng của anh rồi.

Nhưng khóe miệng lại có thể giả bộ như không có gì quan trọng mà cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, nước mắt không khống chế được mà tràn ra khỏi viên mắt.

Anh nâng ngón tay lạnh lẽo mơn trớn đôi môi của tôi.

"...Biết khóc, mà lại không biết nói ta đòi lại sao?"

Tôi lắc đầu: "Có những thứ, không thể đòi lại được"

Đêm đầu tiên không thể đòi lại được, cả tình yêu cũng không đòi lại được.

Trả giá bằng trái tim, sao đòi lại được.

Anh liền bật cười, vươn tay ôm lấy tôi: "Đừng sợ, nhớ kỹ những lời ta đã nói với em...

"Những lời anh nói nhiều như thế, em phải nhớ câu nào hả?"

Tôi rầu rĩ rúc đầu vào trong lồng ngực anh.

Tôi thật sự không hiếu người đàn ông này, tôi thật sự còn quá trẻ, không có quá nhiều kinh nghiệm đến thế sao?

“Em nhớ kỹ câu nào, nói nghe xem"

Anh ấy ôm lấy tôi.

"Anh nói đề phòng được tà linh ác quỷ, nhưng không đề phòng được lòng người khó lường"

Tôi cúi đầu nhìn anh, giọng điệu có chút khiêu khích.

Anh khẽ cười một tiếng: "Nhưng em không phải là người phàm."

"...Anh còn nói, không thể tin lời quỷ nói, không được có tình cảm với quỷ: "Ừm...nhưng ta cũng không phải là quỷ"

Hơi thở của anh rất lạnh lẽo, phảng phất lướt qua mặt tôi, cuối cùng dừng lại bên cánh môi.

"Đúng...anh là thần, đáng tiếc là, thần lại đi yêu người phàm tục...

Hơi thở của tôi có chút không ổn định, trái tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đây có lẽ là lần anh dè dặt với tôi nhất, cũng là lần anh có "tính toán" táo bạo với tôi nhất.

Thông minh như thế, cơ trí như thế, anh không thể không hiểu.

Anh khẽ nheo mắt lại.

Đối với giọng điệu dò xét rõ ràng này của tôi, khẽ hiện lên một nụ cười đắc ý.

Thần yêu người phàm tục.

"..Ta cũng yêu em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.