Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 140: Nhà họ Tư Đồ (2) 



Đổi cách sống khác? Tôi bỗng nhớ đến bà cố, bà cố đã mất năm mươi năm nhưng lại được ông cố dùng hồn tháp nhϊế͙p͙ sinh khí nữ nhân dưỡng dưới huyệt mộ bằng, ngày ngày đêm để gặp mặt bà cô Chẳng lẽ đạo sĩ đó cũng dùng loại pháp khí nào đó để giữ âm hồn không tan giống bà cố?

Giang Lãnh quay đầu nhìn tôi, trong mắt anh còn mang theo ý cười: "Em cho rằng Minh phủ không biết chuyện ông cố em làm sao? Ông cụ cùng là người tài giỏi, lúc còn trẻ từng đào mồ quật mả, xông vào quỷ môn, giết đám chặn đường cướp của,...Hồn tháp đó là do một viên quan nhỏ ở Âm Luật Ti trộm cho ông cụ đấy.Em nói xem ông cụ có bản lĩnh lớn đến mức nào?"

"Vốn là thời cơ đã đến, nhà họ Mộ đáng ra đã phải diệt môn, không người nối dõi để chứng tỏ luật trời lệ âm, đáng tiếc là...

Anh đưa tay xoa căm tôi rôi câm lấy lắc qua lắc lại.

"Đáng tiếc là đứa bé được sinh ra trong quan tài có tứ trụ thuần âm biết bao năm mới gặp được một lần là em đã ra đời, cũng may mà mẹ em có chấp niệm với em, còn có sự chấp nhất mà bổ em dành cho mẹ em.."

Lời này của anh khiến tôi và anh tôi đều sửng sốt.

Chúng tôi chưa từng được biết đến chuyện của người đời trước, nhà họ Mộ là một dòng tộc đã lụi tàn, sau khi đám trẻ trong nhà trưởng thành về cơ bản đều là tự lập môn hộ.

Tuy mọi người đều làm cái nghề này, nhưng cũng không liên hệ tình cảm sâu sắc mấy.

Nghĩ cũng đúng thôi, trong lòng ông cố chỉ có vợ ông cụ, dù có để lại hậu họa cho đời sau cũng không sợ thì nào có lòng dạ để tâm con cháu đời sau có nhận được phúc phận lâu dài hay không? "Ta muốn để em dựng ɖu͙ƈ một linh thai có pháp lực bẩm sinh để loại trừ khí âm tà hỗn loạn của thôn Hoàng Đạo, cho nên...

Nghiệp chướng trước kia của nhà em đã được Âm Luật T¡ gạch bỏ vào đêm đó rồi"

Hóa ra là như vậy...

Chắc trách Giang Lãnh lại nói tôi trở thành tế phẩm là đế trả nợ.

Ông cố tôi còn tưởng trong nhà có nhiều người chết như vậy là bởi vì quỷ vương báo thù, vì vậy mà lời khấn vái khi hiến tế tôi đều là niệm cho quỷ vương đói"

Lão già xấu xa này suýt nữa đã hại chết tôi rồi đấy! Sao tên quỷ vương biến thái điền khùng đến vậy có thể để lại nhẫn Huyết Ngọc Li Long cho tôi chứ.

"Người con gái có tứ trụ thuần âm cần trang sức có linh khí đỏ để vượng mệnh hỏa, ngắn tai họa cho ta đã cho em chiếc nhẫn này để em có thể bình yên lớn lên.."

Anh đưa tay cầm lấy tay phải của tôi, ngón tay buốt lạnh hệt như chiếc nhẫn Li Long Huyết đó.

Một lễ phẩm bao gồm cả may mắn, tốt đẹp, tình cảm nam nữ như vậy sao có thể muốn tôi chết đây? Mắt tôi có hơi cay cay.

Chẳng trách trước đây tôi nói anh giày vò tôi, cường bạo tôi thì anh lại tức giận đến vậy.

Thực ra cũng không trách tôi được, ai kêu anh lúc đó lại thô bạo như...

như vậy chứ...

Anh tôi vẫn luôn yên lặng lắng nghe, lúc này cũng đã không nhịn nổi nữa mà mở miệng hỏi: "Em rể tôi thích nuôi dưỡng Loli thành Loli Play à?"

Phụt...

"Mộ Vân Thiên! Anh còn xem lắm phim heo như vậy thì em vứt máy tính của anh đấy!"

Giang Lãnh nào có biết cái gì là nuôi dưỡng Loli, cái gì là Loli Play cơ chứ, rốt cuộc là anh tôi nghĩ cái gì vậy hải Giang Lãnh dựa một tay lên tay vịn cửa xe, anh cười nhạt rồi cong ngón tay lướt qua vành tai tôi mang theo cảm giác tê dại khó nói.

Tai tôi mới nãy còn bị anh cắn đỏ bừng, cái cảm giác ái muội lạnh lẽo đó đến giờ vẫn còn chưa tan hết.

Anh chậm rãi nói: "...

Đợi một người lớn lên quả thực thực là rất tôi luyện được nhẫn nại"

Anh tôi cười giễu đầy khinh miệt: "Nếu tôi là anh thì tôi sớm đã ra tay rồi.

Anh cũng không phải là người thì sợ cái gì mà "nhẹ nhất ba năm, nặng nhất tử hình"

chứ hả? Loli thì cũng vẫn làm...

Ui! Lan Lăng, đừng đập la bàn, cái này nguy hiểm lảm đấy!"

Đây là anh trai ruột sao! Anh tôi cười hì hì, nói: "...

Biết Giang Lãnh không phải là muốn giết em rồi thì anh cũng yên tâm, duyên phận của một nhà chúng ta còn chưa tận! Tốt quá rồi!"

Tuy là anh ấy vừa cười vừa nói ra cậu này, nhưng tôi lại nghe ra được nỗi lo lắng ẩn sâu trong lời của anh ấy.

Anh ấy chưa từng tỏ ra lo lắng, chưa từng tỏ ra ưu thương, cũng chưa từng nói ra một lời không may nào trước mặt tôi, anh ấy mạnh mẽ hơn tôi nhiều.

"Được rồi! Biết Lan Lăng không phải nô ɭệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ của anh là tốt rồi! Là lá la...

Em rể này, nuôi bà xã không dễ dàng, anh đừng bắt nạt Lan Lăng nhà tôi đấy nhé! Ừm, không phải mới nãy chúng ta còn đang nói đến tên đạo sĩ kia hay sao? Sao lại trở thành tỏ tình thế này...Em rể, anh cũng biết gài bẫy đấy chứ"

Cái lối suy nghĩ chập mạch gì đây! Lúc Giang Lãnh nghe thấy nô ɭệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ liền sa säm mặt mày.

Tôi không thể cười nổi.

Đế quân đại nhân không chỉ giúp bạn tôi xem nhà, còn bị anh tôi nói thành biến thái.

Tôi không thể cười ra được.

Nhà họ Tư Đồ là một dòng họ hiển hách đã cắm rễ ở Vạn Bắc.

Cách hành sự của gia tộc khiêm tốn, bởi vì đối tượng phục vụ của bọn họ đều là quan to quyền quý nên không dễ gì mới gặp được người nhà Tư Đồ.

"Minh phủ đã đưa ra giả thiết rằng nếu đạo sĩ đó không hiểu tà pháp, sau khi bị giết đã nhập vào người nào đó rồi mê hoặc dân làng tiếp tục giết người ăn thịt, sau đó lại hạ chú thuật khiến người trong thôn nảy sinh tà niệm "chỉ có ăn thịt xác chết, cơ thể mới được thoải mái".

Sau khi cả thôn đã trở thành một nơi âm khí tụ lại, khác hẳn với nhân gian thì lại báo lên nhà nước, để nhà nước cách ly toàn thôn, kϊƈɦ phát oán niệm lớn nhất của thôn này, cuối cùng trở thành thói tà ác khiến dân làng tự giết hại lẫn nhau, như vậy người sống sót sẽ rời đi, còn ông ta có thể ở đây thi pháp mở ra ranh giới âm dương"

"Tại sao phải làm như vậy chứ? Cho dù có là báo thù thì nhiêu người đã chết như vậy còn chưa đủ sao?"

Tôi buồn bực hỏi.

Giang Lãnh lắc đầu: "...Em biết cái gì gọi là núi thây biển máu không? Âm uế cùng lệ khí vô tận chính là cách tu thi tiên đạo nhanh nhất, giết người càng nhiều thì càng tốt"

"..Vậy đạo sĩ đó còn sống sao?"

Tôi rụt người lại.

"Hơn năm mươi nghìn quan lại của Minh phủ được phái đi lật tung sáu cung hai tư ngục cùng các chốt giam giữ nhưng điều tra đến bây giờ vẫn không tìm được hồn của ông ta nên chỉ có thể là ông ta đang nhập vào người sống và che giấu vô cùng tốt nên mới không có một ai phát hiện được."

Giang Lãnh khế nhíu mày.

Tôi rất muốn đưa tay gạt đi nỗi sâu giữa hai hàng lông mày của anh.

Ngón tay tôi đã khẽ động nhưng cuối cùng cũng không đưa lên nổi.

Tôi chỉ là một người phàm trần.

Anh tôi tò mò hỏi: "Nhập vào người thế nào mới không lộ ra chút sơ hở nào? Ngay đến cả Minh phủ cũng không phát hiện được?"

Ánh mắt Giang Lãnh dừng lại trêи khuôn mặt tôi, dường như là đã cổ vũ tôi trả lời.

Tôi đáp lại không mấy chắc chắn: "Chắng lẽ là tách sinh hôn của thai nhi trong bụng, sau khi luyện hồn sau lại dung hợp lại, sau đó lại đoạt xá nhập vào sao? Con quái vật khoác lớp da của Mộ Vân Giang rất giỏi những chuyện như vậy"

Anh khẽ nhếch khóe môi: "Có chút tiến bộ"

Những đứa trẻ bình thường ba tháng đầu đã thành hình mà linh thai thì đặc biệt hơn, thời gian thành hình sẽ chậm hơn hai tháng.

Lúc trước Mộ Vân Giang bắt cóc tôi có nói giúp tôi tách sinh hồn gì đó chính là để...

"Chính là để lấy đi nửa phần hồn của linh thai, luyện hóa với anh ta xong sẽ lại trở lại trêи người thai nhi, như vậy anh ta sẽ vừa có thể có được cơ thể con người, vừa có được pháp lực bẩm sinh cùng ý niệm của anh ta"

Đạo gia coi cơ thể con người lớp vỏ, là nơi ở của linh hồn.

Đoạt xá chính là bên trong lớp vỏ đó đã đổi một linh hồn khác.

Nếu linh hồn tà ác đó trở thành con tôi...

Chỉ nghĩ thôi cũng thật ghê tởm.

Nói đến đây, có lẽ tất cả chúng tôi đã đều đoán được lai lịch của nhà Tư Đồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.