Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 154: Thanh Nguyên Lang



Thanh Nguyên Lang? Chẳng phải anh bảo tôi không được hỏi chuyện liên quan đến người phụ nữ khác sao? Lần trước mới chọc một chút rằng anh có nhiều phụ nữ thì anh đã nổi giận đùng đùng khiến trong lòng tôi đến giờ vẫn còn khϊế͙p͙ sợ.

Tôi cũng nói là sẽ không hỏi nữa, dù trong lòng có để ý nhưng có vài chuyện vẫn nên học cách giả ngu thì hơn.

Anh không phải người thường, không thể dùng suy nghĩ của người thường đoán tâm tư anh được.

Đầu óc tôi không thông minh, EQ cũng chẳng cao, không biết nên xử lý cảm giác khó chịu này như thế nào.

Huống chỉ anh đã nói là mấy nghìn năm nay anh không có phụ nữ bên cạnh, tôi có thể tin không? Có thể không? "Em không thèm hỏi...

Hỏi còn bị anh mắng"

Tôi giả vờ không thèm để ý.

Giang Lãnh khẽ cười: "Thật sự rút ra bài học rồi sao? Có chút phong thái của chủ mẫu rồi đó."

Tôi...

Tôi không thèm cãi thì anh xem như tôi đồng ý sao? Cái tên này sao vậy chứ! Đột nhiên tôi nhớ đến chuyện Bạch Vô Thường xuất hiện trong phòng tôi hôm đó, lúc đến đưa con dấu của Giang Lãnh, Bạch Vô Thường đã nói một câu: "Không cho ngài thì cho ai? Đế Quân đại nhân đâu còn thϊế͙p͙ thất nào khác"

Nói cách khác, có thể anh có rất nhiều vợ lẽ, nhưng không nạp vào mà thôi.

Cái gì mà "có chút phong thái của chủ mẫu"? Muốn tôi đồng ý cho anh nạp thϊế͙p͙ sao? Thanh Nguyên Lang vì một mệnh lệnh của anh mà không màng tới bản thân, chắc chắn rất ái mộ anh, có lẽ cũng là thị nữ từng hầu hạ anh, Thẩm Thanh Hà cũng từng nói rằng, Đế Quân rất xem trọng Thanh Nguyên Lang.

Thanh Nguyên Lang phụng mệnh đi đầu thai, mười sáu tuổi đã đi vào mắt trận, hồn phách còn đơn độc phòng thủ hơn hai mươi năm, hy sinh lớn như vậy, trung thành như vậy, bây giờ tà khí trong sào huyệt vạn quỷ đã bị phá, chẳng lẽ Giang Lãnh muốn cho cô ấy một chút "đãi ngộ' đặc biệt sao? Nếu anh muốn nạp thϊế͙p͙...

Chắc là biểu cảm trêи mặt tôi quá đặc sắc khiến Giang Lãnh đưa ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm tôi: "Em đang nghĩ gì thế?"

"Em nghĩ đến những lời anh trai em từng nói với em"

Lan Lăng, em mà có chút thủ đoạn thì đã có thể cưỡi lên đầu cậu ta rồi! Làm gì có chuyện em bị cậu ta bắt nạt như thế, Mất mặt quá à! Lại còn bị làm cho đi không nổi nữa? Muốn anh cõng em không? "Nói gì?"

"Bảo em đè đầu cưỡi cổ anh, nếu không sẽ bị anh bắt nạt đến thảm"

"Em mà nghe lời ta thì sao ta có thể giận em được, là em làm ta giận đến nghiến răng đấy chứ"

Anh lạnh lùng hừ một tiếng, dùng áo ngoài bọc tôi lại, bế tôi lên.

Anh đi dọc theo bờ sông, tôi nằm vạt áo anh, nghiêm túc nói: "Thanh Nguyên Lang nhìn có vẻ nhỏ hơn cả tôi, có phải cô ấy giỏi lắm không?"

"Nhỏ? Cô ấy lớn hơn em ít nhất trăm tuổi, em chỉ nhìn thấy hình dáng của cô ấy sau khi đầu thai thôi"

"Cô ấy rất trung thành với anh, còn muốn cứu em"

"Ừm"

"Khi nào cô ấy về âm phủ?"

"Tạm thời không vê.

Rốt cuộc em muốn nói gì?"

Anh ta mất kiên nhẫn trừng mắt với tôi.

Tôi cố lấy dũng khí, nghiêm túc đáp: "Em muốn nói nếu anh muốn nạp cô ấy làm thϊế͙p͙...

Giang Lãnh lạnh lùng nhìn tôi, chờ tôi nói nốt nửa câu còn lại.

"Em sẽ nhảy giếng Luân Hồi! Ly hôn không thương lượng!"

"Hừm"

Giang Lãnh khẽ cười một tiếng, ánh mắt ánh nét rạng rỡ tình cảm dịu dàng tôi chưa từng thấy bao giờ.

Cánh môi mỏng cong lên một nụ cười nhẹ quyến rũ.

"Mộ Lan Lăng, ta có nạp thϊế͙p͙ hay không là do em quyết định"

"Nhưng em có đi đầu thai hay không là do ta định đoạt.

Em cho rằng chú Vọng Sanh Bất Diệt là loại chú gì?"

"Chính là để cho em thần hồn bất diệt, chỉ cần ta còn tôn tại, em nhảy giếng Luân Hồi một trăm lần, đầu thai một trăm lần, linh hôn, kí ức và dung nhan của em cũng sẽ không bao giờ thay đổi, em không thoát khỏi tay ta được đâu"

Tôi ngây người nghe anh đắc ý nói, chẳng phải Bạch Vô Thường nói chỉ cần luân hồi sẽ kết thúc mối quan hệ này sao? Tôi cho rằng cái huyết chú đó là để cứu tôi, thì ra là giấy bán thân vĩnh viễn! "Vậy, vậy chẳng phải là em không còn cách nào để ly hôn rồi sao?"

Tôi tức không chịu được, anh có hỏi tôi về cái khế ước này sao? Là anh tự vẽ mài "Còn chưa bới tóc vu quy đã muốn ly hôn sao?"

Anh cười lạnh.

Đám cưới ma là chuyện của hai người chết, trước kia chỉ là kết huyết, bây giờ định chính thức hoàn thành minh hôn luôn ư? "Em không muốn cái chú này!"

Tôi cau mày nói: "Dựa vào đâu mà bắt em phải nhớ chứ.

Em không muốn nhớ đấy? Nếu anh có người phụ nữ khác thì em cũng không được tự do sao? Không công bằng!"

"Nói bao nhiêu lần là không có người khác rồi mà"

Anh ta cau mày không vui: "Có cô vợ không thể đỡ lo như em, một người là đủ rồi "

Vậy anh cũng không thể trói buộc tôi như vậy! Cái chú này phải giải thế nào đây!"

Tôi đã bị động lắm rồi! Cái chú này há chẳng phải còn ép tôi trở nên càng thấp kém hơn sao? Muốn ly hôn cho thanh tịnh cũng không được? "Nếu một ngày ta không còn nữa, chú sẽ tự biến mất"

Anh thản nhiên nói.

"Tuổi thọ của thần là bao la, cũng sẽ có lúc không còn sao?"

Tôi nhìn góc nghiêng của anh.

"Sinh rồi diệt thôi mà có gì lạ đâu, thiên địa nhật nguyệt đều có tuổi thọ, huống chỉ chỉ là một vị thần nho nhỏ, những năm tháng vô hạn trong mắt người phàm thật ra cũng chỉ là một khoảng thời gian dài hơn một chút mà thôi.

Giọng của anh lạnh thấu xương, giọng điệu bình thản như chuyện chẳng liên quan đến mình.

Nghe xong lời này, trong lòng tôi bỗng đau xót.

Tôi yếu đuối như vậy, cố chấp như vậy, sao mà chịu nổi chuyện anh không còn? Bên tai vang lên tiếng nhạc tỉnh tang, mây hoa lượn lờ hạ xuống, tôi quay đầu nhìn về phía núi non cao ngất.

Đường quỷ ở U Minh, Vọng Hương Đài, cầu Nại Hà, bờ Hoàng Tuyền, mười hai hành lang Lục Kiều, điện Minh Vương, Lục Thiên cung, hai mươi bốn tầng địa ngục,..

Thì ra những gì người phàm nghĩ cũng không phải là ảo cảnh.

"Đây là núi Côn Anh, còn có quỷ đế ở năm phương thống trị mấy ngọn núi, Âm Cảnh Thiên cung ở Sau ngọn núi xa kia"

Anh buông tôi xuống.

Tôi nhìn cảnh xung quanh, thật ra âm phủ cũng không khủng bố lắm, trừ nơi thưởng thiện phạt ác làm người ta kinh hồn bạt vía ra.

Có Hoàng Tuyền lấp lánh huyền ảo, có hoa bỉ ngạn như lửa xinh đẹp, có chân trời đỏ thẫm như ráng chiều, chân trời vô tận, núi non xanh ngát, đình các cao ngất, âm khí dưới đất lượn lờ lộ ra một vẻ đẹp tiên khí.

"Cung nghênh Đế Quân"

Mười hai cung nữ cầm ô dù hoa thơm từ bên kia cầu bay xuống.

Các cô ấy hạ mắt phục tùng, không dám nhìn thẳng.

Giang Lãnh đưa tay chọt vào ót tôi, cười như không cười nói: "Nhìn đi, đây đều là thị nữ của ta"

Hình như anh cố ý nói vậy, muốn nhìn thấy tôi ghen sao? Tôi thật sự muốn giả vờ như không sao, nhưng mà diễn xuất của tôi... dở tệ.

Tôi chưa hẹn hò bao giờ, chưa từng trải qua cảm giác chua ngọt đẳng cay trong đó, tôi cứ tưởng là vợ chồng thì phải bình đẳng, yêu nhau, giữ gìn vì nhau, hiểu nhau, tin tưởng nhau, tôi đâu có biết sẽ có nhiều bất công như vậy? Không thể hỏi, không thể nói, không thể khóc, nếu không sẽ bị măng, bây giờ còn không thể ly hôn! Anh hơi cúi người xuống tai tôi, trầm giọng cười nói: "Đùa chút thôi.

Xem mặt em giận đỏ lên hết rồi kìa, sao da mặt em mỏng thế, tỏ dáng vẻ chủ mẫu xem nào"

Chủ mẫu là thế nào? Phải nhìn ngài trái ôm phải ấp sao? Hừ Tôi hung hăng trừng mắt với anh, anh cười nói: "Mau đi sửa soạn lại đi, em thế này sao mà đến Âm Cảnh Thiên Cung được."

Những thị nữ kia đặt dù hoa vào một bên Vọng Sơn Đình, dù mở ra, nhẹ nhàng rũ xuống bao ngôi đình lại.

Đây là...anh muốn làm gì vậy? Tôi bất an nhìn Giang Lãnh.

Anh đẩy nhẹ tôi, thản nhiên nói: "Đi đi"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.