Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 161: Thành Đạo Vì Tăng





Tôi cũng biết tại sao tên Hối Thích Ngọc này lại kỳ quái như vậy rồi, thanh quy giới luật của Phật giáo nhiều, mà anh ta lại có thể đi lại tự do, bịa đặt chém gió.

Anh ta miệng nói công việc chưa hoàn thành, nhưng khi anh tôi qua đó, hai người họ ngồi tám chuyện khí thế ngất trời, tôi bất lực đi dạo một vòng quanh miếu.

Ngôi miếu này thờ Quan Thế Âm Bồ Tát, vì vậy hương hỏa cường thịnh, theo lời của Phật giáo đại thừa, trong miếu thờ đều là Phật, nhưng trong Phật giáo tiểu thừa, Phật đều là Như Lai, ngoài ra đều là Bồ Tát.

Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn, đại từ đại bi, cầu phúc con cháu cái gì cũng có.

Tại cái miếu nhỏ có rất nhiều người tin.

Vài năm gần đây, những người tin vào Phật pháp không ít, nhưng những người kế thừa Phật pháp lại ít đi rồi, bởi vì thanh quy giới luật của Phật pháp nghiêm khắc.

Mà đạo pháp nhìn có vẻ tâm thường, người bình thường tiếp xúc nhiều nhất là học thuyết Đạo giáo.

Pháp dưỡng sinh, xem phong thủy hoặc là những chuyện huyền diệu khó giải thích được, người tin thì sẽ tin, người không tin thì sẽ không tin.

Mặc kệ là sư hay trò, chắc hẳn tinh thần cầu đạo đều như nhau.


Giống như chúng tôi lặn lội trong thế giới phàm tục, không thể không màng tình cảm, thật ra đều là những kẻ tu nửa vời mà thôi.

"Phu nhân đi thong thả"
Tôi nghe thấy giọng của một ông lão.

Có lẽ là vị chủ trì của ngôi miếu này nhỉ? Ông đang cùng một vị phu nhân đoan trang nói chuyện, lúc này đã tiễn ra khỏi phòng thiền.

Bên cạnh vị phu nhân có đến mấy người vệ sĩ, vừa nhìn đã biết là nhân vật tai tiếng.

Ngôi miếu này quả nhiên hương hỏa thịnh vượng, một ngôi miếu nhỏ như vậy mà người có tiền đến lại không ít.

"Cảm ơn đại sư, tôi cũng vì muốn cầu an, hi vọng gia đình tôi có thể bình an"
Vị phu nhân thở dài.

"Đó là đương nhiên, gia đình bà quyền cao chức trọng, phong ba bão táp chắc chản nhiều hơn so với người bình thường, nhưng thân phận đặc biệt như vậy, chắc chắn sẽ được Bồ Tát bảo vệ"Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Đại sư một mặt bình đạm lấy lòng.

Vị phu nhân khẽ cúi người cáo biệt, bà ấy xoay người rời đi, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ lướt qua trước mặt tôi.

Hình như nhìn thấy tôi, bà ta khẽ gật nhẹ đầu, tôi theo điều kiện phản xạ cũng gật đầu đáp lại, nhìn bà ta bị vậy chặt rời đi.

Cái phong thái phô trương này, tuyệt đối lai lịch bất phàm.

Hòa thượng Hối Thích Ngọc bước về phía tôi, buồn rầu nói: "Tại sao tôi không có vị khách lớn như vậy chứ? Người ta vừa đến đã mua hết hương đầu trụ, tận 9999 một hương, mua hẳn một tháng hương!"
Tôi âm thầm nuốt nước bọt, người có tiền thật đáng SỢ.

"Lan Lăng, em còn đợi con lừa hói không?"
Anh tôi chỉ Hối Thích Ngọc hỏi, Hối Thích Ngọc trộm đá một cước lên bắp chân anh tôi.

"Ừ, Hối Thích Ngọc, lúc nào anh tan làm, tôi mời anh ăn cơm"
Tôi lấy điện thoại ra tìm quán ăn chay.

Hối Thích Ngọc cười nói: "Mời tôi ăn cơm à? Vậy tôi lúc nào cũng có thể tan làm mà.


Ăn cớm quan trọng hơn công việc nhiều, đợi tôi 15 phút nhé"
Anh ta chạy lon ton đến trước mặt phương trượng đại sư xin nghỉ, tôi nhìn thấy phương trượng đại sư cầm gậy mộc ngư đánh anh ta một cái, cũng cho anh ta đi.

Cởi bỏ áo tăng, anh ta nhìn giống như một người con trai thời thượng, đội mũ len che đi chiếc đầu trọc, nhìn rất phong cách, đi trên đường cũng khiến nhiều cô gái đẹp liếc nhìn.

Tôi tìm được một tiệm đồ chay rất xa, là một nhà ăn cao cấp nổi tiếng.

Tâng trên đầu là dành cho những người quyền quý đặt chỗ trước, chúng tôi chỉ có thể ngồi tầng dưới, anh tôi chê bai: "Lan Lăng em cũng hào phóng thật, đồ ăn đắt như thế, hời cho con lừa trọc này"
Hối Thích Ngọc cười hi hi: "Tôi còn phải giải khế ngữ cho cô Lan Lăng, một bữa cơm đã là gì, đúng không cô Lan Lăng? Tôi có thể gọi món chưa?"
Cái con người này đúng là không khách khí, tôi gật đầu nói: "Gọi đi, tùy ý gọi, nhưng anh phải đem tất cả mọi chuyện nói cho tôi biết"
"Thật ra ẩy, tôi biết cũng ít, tôi chỉ biết cô có một người chồng để từ địa ngục, nhưng tôi chưa gặp, anh cô không biết sao?"
Hối Thích Ngọc ngẩng đầu nhìn anh tôi.

Tôi cũng nhìn về phía anh, anh tôi ngây người: "Nhìn tôi làm gì? Tôi cũng chưa thấy mà"
Chưa từng thấy? Nhìn biểu tình của anh tôi không giống đang nói dối, anh ấy cũng không nhất thiết phải nói dối tôi.

"Sau khi anh biết em đi đến mắt trận, vị chồng ở Âm Phủ còn làm phép thu lại ba hồn bảy phách.

Này, em làm sao thế?"
Đúng rồi, ba hồn bảy phách của đứa con.

Tôi hình như nhớ ra được một vài chuyện, nhưng đầu đau giống như muốn bổ đôi ra vậy.

Nếu như sức mạnh của ngôn linh có tác dụng, vậy tôi có lẽ có thể thông qua lời người khác kể nhớ lại những việc liên quan đến chồng.

Nhưng trừ tôi ra, còn ai biết rõ ngọn nguồn đây? "Hay là tìm Thẩm Thanh Hà hỏi xem, có lẽ cô ấy biết rất nhiều"
Anh tôi kiến nghị.

Tôi gật đầu, cho dù không thích nhà họ Thẩm, nhưng lúc này cũng chỉ có thể đi xin họ giúp đỡ.

"Trời ơi, đó là ai?"
Anh tôi đột nhiên ấn đầu tôi xuống, nhìn một nhóm người đi về phía tầng hai.

Lâm Thừa Dũng, phía sau anh ta còn có một người con trai.


"Tư Đồ Nam?!"
Tôi ngẩn người, cái con người này biến mất bao lâu nay, sao tự nhiên lại xuất hiện rồi? "Lan Lăng, anh nhớ có người nói với chúng ta, Tư Đồ Nam rất có thể chết ở thôn Hoàng Đạo, em có cần nhắc nhở Lâm Thừa Dũng cẩn thận một chút không?"
Anh tôi nhỏ giọng nói.

Có người nói với chúng tôi? "Anh, anh nhớ là ai nói không?"
"Không nhớ nữa, mặc kệ là ai nói, dù gì cũng là chuyện đói! Em đợi anh gọi Lâm Thừa Dũng ra, hai người ấy đi với nhau, sợ rằng gây ra chuyện lớn gì"
Anh tôi vội vàng đi về phía phòng vệ sinh.

Tôi đang suy nghĩ bỗng nhiên có một giọng nam vang lên sau lưng tôi: "Cô Mộ, lâu rồi không gặp"
"Lâm.."
Tôi quay đầu lại, người con trai trước mặt cười có vẻ kỳ quái, là Tư Đồ Nam.

"Anh Tư Đồ, chào anh"
Tôi miễn cưỡng cười.

Tư Đồ Nam cũng cười: "Gần đây bận quá, không có thời gian đến nhà cô hỏi thăm, tỏi nghe nói cô đi đến phủ Hoàng Đạo làm pháp trận phong tà"
"Anh nghe từ đâu vậy?"
Tim tôi đập mạnh, dưới ánh đèn lu mờ, mặt anh ta càng ngày càng đáng sợ.

Tư Đồ Nam cười khẩy: "Cô Mộ nên cẩn thận một chút, cái vòng đó rất nguy hiểm đấy, nếu như xảy ra chuyện gì, gã chồng quỷ của cô cũng không cứu nổi cô"
"Lan Lăng?"
Lâm Thừa Dũng chạy đến: "Sao cô lại đứng một mình ở đây, nguy hiểm lắm đó"
"Lâm Thừa Dũng, anh với nhà Tư Đồ có quan hệ gì? Tại sao lại đi với Tư Đồ Nam?"
Tôi chấn vấn.

Anh ta ngây người một lúc, cười nói: "Sao lại nghiêm túc như thế? Tôi cũng là vừa mới quen Tư Đồ Nam, nghề nghiệp nhà hẳn ở thủ đô rất nổi tiếng, trưởng bối nhà tôi muốn hắn giúp tôi một chút, sao vậy?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.