Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 163: Thai Cốt 2





Anh trai tôi đặt tiên mà ông cố đưa vào đáy hòm của đứa bé, sát khí đặc biệt sắc bén, vốn là anh phải tách đầu của linh hồn thai nhỉ này ra, nhưng anh thấy tôi có biện pháp để làm một cái ngục thu tà nên lập tức dừng tay lại.

"Sao vậy? Em muốn chuyển nó đi sao? Thoạt nhìn thứ này thật tà khí, sợ là không thể chuyển đi như bình thường được"
Anh trai tôi có chút do dự.

Màn sương đen dày đặc vẫn còn đang gào thét thảm thiết, tôi chỉ đặt thêm một cái xích nữa lên cổ nó.

Anh trai tôi thử đán một cái phù chú lên đầu linh hồn đứa bé, nhưng linh hồn đứa bé là đoàn tà khí, không thể khôi phục chút ý chí nào cho anh.

"Anh, hẳn là thứ này có bản thể, anh tìm trong ngăn tủ thử xem"
Tôi nắm chặt đầu của linh hồn đứa bé, anh tôi xoay người ngồi xốm trước ngăn tủ tìm kiếm.

Cuối cùng anh tìm thấy một cái xương cốt thai nhi nằm sâu bên trong.


"Con mẹ nó, ai lại điên như vậy, đây thật sự là thai nhi nha!"
Anh trai tôi vừa mắng vừa đi đến, bàn tay to rộng câm bộ xương kia.

Nhưng mà bộ xương của thai nhi thành hình chưa bao lâu kia toàn thân đen xì, hai mắt nhắm chặt, tay chân cuộn chặt lại, bị một sợi dây thừng màu đỏ trói chặt.

Nhỏ như vậy.

"Các thai nhi bình thường sau năm tháng xương bắt đầu cứng rồi, cái này ít nhất cũng sáu bảy tháng, hoặc là bị sinh non, học là thai chết, bị tà pháp luyện hóa thành như vậy.

Thật đáng căm giận!"
Anh trai tôi không chịu nổi nữa, vội vàng bỏ thứ kia vào trong một cái túi dán kín bùa.

"Đây không phải luyện hồn.

Đây là luyện xác, thoạt nhìn thì giống nhau, nhưng vẫn có chút khác...!
Hẳn là phương pháp thi tiên đạo rồi"
Tôi liếc mắt nhìn anh trai một cái.

Anh trai tôi cười gượng hai tiếng: "Nghe mấy chữ thi tiên đạo này khiến anh nổi cả da gà, năm đó tà đạo khiến hai học trò biến thành nước thịt người, bây giờ còn chưa thu lại được một nửa, không biết còn có con thiêu thân nào nữa không"
Chúng tôi đi vào thôn Hoàng Đạo, gặp được hai người đàn ông tự xưng là người đuổi xác, lúc đó bọn họ còn muốn bắt tôi đi, khiến cho đứa nhỏ tôi sinh ra thành một cái xác, còn nói pháp lực bẩm sinh của anh ta lợi hại thế nào, khẳng định có thể luyện ra thi vương.

Bộ xương cốt màu đen của thai nhi này chẳng lẽ cũng có quan hệ với phái luyện thi bí ẩn kia? "Đùng!"
Có một tảng đá đập vào cửa sổ.

Chúng tôi theo phản xạ có điều kiện ôm đầu né tránh, tay chân rối loạn, linh hồn thai nhi kia lập tức giãy dụa bay ra khỏi cửa sổ chạy mất.

Bên ngoài vang lên tiếng chửi bậy của cảnh sát Lư, tôi kéo anh trai lại, quát: "Đuổi theo!"
"Ừm"

Tôi sờ bụng, hai đứa nhỏ vẫn ngoan ngoãn, không có bá đạo tiêu diệt đối phương.

Tôi rút kiếm gỗ đào trong ba lô của anh trai ra, hai ngón út đan chéo nhau, ngón cái nhéo chặt vào nhau, cái này đều là bí quyết nhà họ Thẩm chỉ cho tôi, lúc trước cảm thấy chưa quen, bay giờ cảm thấy càng dùng càng tốt hơn.

Một luồng ánh sáng trắng mang theo tiếng gầm nhẹ lao thẳng về hướng linh hồn thai nhi đã chạy trốn.

Anh trai tôi hơi sửng sốt: "Hồn ấn Dẫn Hổ Thân? Trời ơi, Lan Lăng, em càng ngày càng đáng sợ nha, em đã gặp chuyện gì trong trận chiến ở thông Hoàng Đạo vậy? Tu vi đạo thuật tiến bộ cực nhanh"
"Em cũng không nhớ rõ.

Mau đuổi theo đi!"
Tôi thúc giục anh trai.

Anh ấy lái xe theo hướng của luồng ánh sáng kia, lúc xe chạy đến ngã ba, linh hồn thai nhi kia bay nhanh đến một xe tải, luồng ánh sáng trắng đột nhiên lao đến, thực sự giống một con hổ dữ lao tới, xém chút nữa đã khiến chiếc xe tải kia bay khỏi cầu vượt.

Xe tải thấy chúng tôi đuổi theo không chịu từ bỏ, vậy nên đành phải quay đầu xe chạy về hướng ngoại ô.

So với siêu xe, chức năng của chiếc xe của anh tôi và kỹ thuật của anh ấy tốt hơn của đổi phương rất nhiều, rất nhanh đã khiến chiếc xe tải kia lật nghiêng trên đường.

"Anh bạn! Chúng ta nước sông không phạm nước giếng! Đối nhân xử thế đàng hoàng, sau này gặp lại!"
Hai người đàn ông đi ra khỏi xe, lo lắng vội vàng la lên đầu hàng với anh trai tôi, linh hôn thai nhi kia bay phía sau bọn họ.

Giọng nói của hai người đàn ông mang theo chút tiếng địa phương, vừa nghe liền biết là người vùng xa xôi tới.

"Tôi nói này, nếu anh là một mỹ nữ, tôi còn có thể hẹn lần "ngày"
sau gặp lại, nhưng mấy người lại xấu quắc, tôi đây không thèm hẹn sau này gặp lại!"
Anh trai tôi vừa nói vừa xuống xe, còn hùng hổ cầm theo pháp kiếm Càn Khôn.

Anh ấy cũng không nỡ xuống tay làm phép lên người một đứa bé như vậy, huống chi bây giờ anh đã bắt đầu tự cho mình là cậu của nó.


Tôi đứng phía sau anh ấy, hạ xuống ba phép trói quỷ, câu tà, cấm đoán, linh hồn đứa nhỏ kia kêu thảm lăn lộn trên mặt đất.

Hai người đàn ông hoảng sợ nhìn tôi, cầu xin: "Em gái này, linh hôn này là pháp khí của chủ nhân nhà chúng tôi, là chúng tôi trộm ba cái thi thể này chạy về huyện thi, cô muốn cái gì chúng tôi đều đồng ý, xin cô giơ cao đánh khẽ!"
Luyện thi? Tôi nhướng mày, thật sự là oan gia ngõ hẹp mài Sao lại cô cứ gặp phải người của phái luyện thi thế này? Anh trai tôi lấy kiếm chỉ vào hai người đàn ông, hỏi: "Vì sao các người lại hại người nhà này? Người nhà này trêu chọc các người sao?"
Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau một cái, trâm giọng nói: "Không có ai trâu chọc bọn tôi, nhưng mà phụ nữ nhà này thường xuyên lui tới buổi chiếu phim tối, hơn nữa âm khí trên người rất nặng, nên bị chúng tôi theo dõi"
"Vốn chúng tôi nghĩ muốn làm vài lần với mấy cô ấy, không ngờ cô ta còn bò lên người hai anh em chúng tôi, ba người chúng tôi cùng chơi đùa, sau khi quen thuộc, chúng tôi từ trong miệng cô ta biết được tình huống gia đình cô ta, vừa vặn chính là ba người, hơn nữa còn nằm trên giường triền miên, âm khí rất nặng"
"Cho nên chúng tôi đưa linh hồn thai nhi này cho cô ta, chúng tôi nói đặt nó trong nhà rất tốt, cô ta cũng tin...!
Chúng tôi chỉ muốn ba cái thi thể, không ngờ bố cô ta lại kêu cứu, làm kinh động hàng xóm, vậy là kế hoạch của chúng tôi bị ngâm nước nóng, muốn thu lại linh hồn thai nhi nhưng lại bị cảnh sát vây quanh, chỉ có thể rút lui, đưa linh hồn thai nhi kia đi phục mệnh"
"Anh trai, tôi thấy các người cũng không phải cảnh sát, hơn nữa chuyện giết người này các người cũng không có chứng cứ, pháp luật cũng không thể buộc tội chúng tôi được, sao lại không tha thứ cho chúng tôi, tất cả mọi người đều có lợi, sau này có chuyện không may còn có thể giúp đỡ lẫn nhau!"
Hai người bọn họ bùm bụp nói một hồi, anh trai tôi nhíu mày, quả thật đối với chuyện này pháp luật không có khả năng giải quyết, chẳng lẽ nói rằng mình bị ma xui quỷ khiến là có thể miễn hình phạt được sao? Tôi nghiêng đầu hỏi anh trai: "Kêu ba người đi đâu?"
Đây không phải câu nói của Khổng Tử sao? Học thầy không tày học bạn.

Anh trai tôi khinh thường nhìn lại: "Đợi về nhà anh đưa em mấy bộ phim chiến quốc xem, lúc đó em sẽ biết"
Anh nói em hiểu liền đấy, nhé! Quả nhiên là ác ma mài Pháp môn tà khí như vậy, tôi không thế buông tha cho bọn họ, nếu không sẽ cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

Quyết lập ngục thu tà hạ xuống, bên cạnh tôi xuất hiện một cái cửa nho nhỏ, dây xích bay ra trói chặt lấy linh hồn thai nhi, chãm chậm kéo nó về phía cánh cửa.

Hai tên đàn ông kia gấp đến mức muốn lao lên đánh tôi nhưng bị anh trai tôi dùng côn đánh cho té lăn trên mặt đất.

Tôi lấy phù chú tam giác không tâm ra, bấm tay niệm thân chú ném lên đầu linh hồn thai nhi kia: "Mi đã làm hại đến mạng người, nhớ phải chuộc tội cho tốt, nhưng mà mi là bị bắt buộc, hẳn là Minh Phủ sẽ giảm bớt hình phạt cho mi"
"Đi thôi".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.