Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 166: Rửa Mặt Chải Đầu





Loại quỷ điên cuồng này khiến người ta cảm thấy quái dị điên cuồng, tôi chạy đến cửa lập tức làm động tác khám quỷ quyết, chiêu này rất hữu dụng đối với tà quỷ.

Bên trong vang lên một tiếng động, con quỷ kia bay vào trong gương để tránh né, trong gương xuất hiện một gương mặt vô cùng khủng bố.

"He he he.Pháp sư.Tôi đã thấy pháp sư nhiều hơn..."
Cô ta lớn tiếng cười nói: "Tôi tinh thông rất nhiều kiểu chết, các người muốn thử không?"
Anh trai tôi nhìn cô gái trần trụi trên giường, bước đến dùng kiếm hất cái chăn lên người cô bé, sau đó nói với cái gương: "Lão yêu quái, có bản lĩnh thì đi ra đây, trốn ở trong gương thì sao giết chúng tôi được"
Tà quỷ cười cười, cụp đôi mắt quỷ trộm đánh giá tôi.

Nói thật, tôi không sợ cô ta chút nào.

Không biết vì sao nhưng bây giờ tôi cảm thấy ma không có gì đáng sợ, tôi đã nhìn thấy rất nhiều ma rồi...!
Tôi gặp qua nhiều ma như vậy ở đâu nhỉ? Đâu tôi lại bắt đầu đau, sao mỗi lần nghĩ đến mấu chốt vấn đề, đầu óc tôi sẽ trống rỗng và đau nhức vô củng? Lúc tôi cúi đầu xoa huyệt thái dương, gương mặt tà quỷ kia đột nhiên bay đến chỗ của tôi! "Âm!"

Ánh sáng đỏ như một tấm chắn, tà quỷ bị bắn đến góc tường, toàn thân bốc lên khói đen.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, cầu cho hai đứa nhỏ đừng phát uy.

Anh trai tôi giành trước từng bước đi đến gương dán phù chú lên, khiến cho tà quỷ kia không thể lại trốn vào gương được.

"Chạy đi, gặp được tôi còn muốn tác oai tác oái? Hừ hừ.

Tôi nói chứ, cô tinh thông chết kiểu này, tôi cho cô thử nghiệm một chút"
Anh trai tôi cười lạnh ngồi xổm xuống trước mặt tà quý kia, dùng pháp kiếm Càn Khôn chỉ vào cô ta.

Tôi bấm khám quỷ quyết, cũng hạ một cái cấm quỷ quyết, tà quỷ kia lui ở góc tường lạnh đến run rẩy, anh trai tôi lấy ra một cái phù chú, nói: "Trông cô xấu như vậy, đến đây, tôi tặng cô một cái mặt nạ"
Uy lực của phù chú khiến tà quỷ lăn lộn cầu xin tha thứ.

"Nói, cô muốn làm gì với cô gái này?"
"Hai vị pháp sư tha mạng.A, chỉ là tôi ngứa tay.Đã nhiều năm không tra tấn người rồi"
Sai khiến người ta gãi cho mình, đây là kiểu tra tấn gì vậy? Tà quỷ bị phù chú đốt đến cuộn người lại, cô ta nói lúc trước cô ta là nữ quan trong cung, chuyên chấp chưởng hình phạt, trong đó thích nhất là dùng "rửa mặt chải đầu"để tra tấn phụ nữ.

Rửa mặt chải đầu chính là phương pháp cởi sạch đồ của phụ nữ, sau đó dội nước nóng lên lên lưng để làm bỏng da sau lưng, rồi dùng cây sắt cạo từng tầng từng tầng da thịt phía sau, rồi lại dội nước sôi, tiếp tục lặp lại cho đến khi da thịt phía sau bị cạo hết rồi chảy máu mà chết.

Giống như lột da gia súc vậy, chỉ là tên được thay đổi một chút.

Khó trách cô bé kia cứ cào cào sau lưng, trong móng tay đều là máu thịt cô bé.

"Sao cô có thể ở trong miếng sứ kia được?"
Tôi nhíu mày hỏi.


“A.Sau khi tôi bị giết, hoàng hậu đem tôi đi thiêu, sau đó đem tro cốt của tôi đi nung thành sứ, sau đó đưa tôi cho một con yêu tinh, khiến tôi đi hại người"
Sự ghen tị của phụ nữ thực đáng sợ, phương pháp giết người diệt khẩu này thật lợi hại.

Tôi bắt đầu lập ngục thu tà, nữ quỷ kia không ngừng gào thét câu xin tha thứ: "Tôi không hại người nữa, xin cô buông tha cho tôi! Tôi không muốn đến Minh Phủ lịch kiếp rồi cuối cùng lại bị biến thành tro! Cầu xin cô"
Tôi rút ra một lá bùa, gấp thành một cái không tâm pháp đàn, nắn nót thật kỹ càng, sau đó ném lên người cô ta.

"Hóa thành tro...chưa từng là một loại giải thoát"
Cửa quỷ ngục đóng lại, nghe nói ông cố đã từng mạnh mẽ mở cửa quỷ thu thập quỷ vương, không biết pháp lực của tôi bây giờ có thể làm được đến trình độ đó không? Anh trai tôi bất mãn nói: "Lan Lăng, em không cần tốt bụng như vậy, linh hồn thai nhi lúc trước cũng vậy, em để bọn họ vượt qua dễ dàng như thế! Mấy con quỷ này đều có kết cục là hóa thành tro tàn, em lãng phí vậy làm gì!"
Tôi cười cười xin lỗi anh ấy, vỗ vỗ bụng: "Coi như em vì hai đứa nhỏ mà tích đức đi"
Mạc Văn Bẩy vô cùng cảm kích chúng tôi, còn không hết hy vọng hỏi: "Thu thập con quỷ rồi, mảnh sứ kia chắc không còn vấn đề gì nữa nhỉ? Nếu không chú đào ra cho hai cháu nhìn thử, nếu không có vấn đề gì thì chú có thể bán đi"
Ôi, thương nhân, tôi thở dài.

Ông ta đào cái hộp đựng mảnh sứ lên, vừa mở hộp sứ ra, chúng tôi đều sửng sốt, mảnh đồ sứ kia lúc đầu là hai mảnh, bây giờ lại bị vỡ vụn, còn có mấy điểm đen.

Tôi nhíu mày cầm miếng tai sứ lên - đây là mảnh sứ đã vỡ trong văn phòng của Lâm Thừa Dũng, chắc là anh ta cho người quét dọn, người dọn vệ sinh lại bán cho tiệm phế phẩm.

Anh ta nói mẹ anh ta mang từ nhà họ Tư Đồ về, nó như vậy, Tư Đồ Nam muốn hại anh ta sao? Tôi chụp hình lại, sau đó gửi tấm ảnh cho Lâm Thừa Dũng, còn kèm thêm hai chữ "cẩn thận"- cũng không biết anh ta có nhận được không.

Tôi đã nhắc nhở anh ta nhiều lần, nếu anh ta vẫn ngoảnh mặt làm ngơ như cũ, hoặc là nghĩ tôi ghen tị, vậy thì tôi cũng không còn cách nào.

Nơi này cách khu phong cảnh của nhà họ Thẩm không xa, chúng tôi trực tiếp đi bộ đến đó, ven đường đến khu phong cảnh có không ít hộ dân.

Anh trai tôi sợ tôi đói nên ghé vào một căn nhà ăn mấy món, tôi sợ anh ấy ăn nhiều, anh ấy không quan tâm bĩu môi nói: "Lan Lăng, em ăn nhiều chút, em nhìn bụng em đi, so với lúc không mang thai có khác chỗ nào không?"
Tôi nói là có chút khác biệt rồi, bụng đã hơi tròn lên, nhưng vì trời lạnh nên mặc nhiều nên không thể thấy được.


Anh trai tôi lắc đầu nói: "Anh học y, phụ nữ bình thường mang thai năm tháng đều rất to rồi, em xem em đi, vẫn gầy như vậy, anh lo lắng.Ăn nhiều một chút"
Tôi cũng không quá lo lắng về vấn đề này, hai đứa nhỏ này cảm nhận được tà khí là lại không chịu được muốn phá hoại, tinh thần như vậy, chắc chắn là không thiếu dinh dưỡng.

Trong lúc đợi thức ăn, một người đàn ông đi xung quanh xe của chúng tôi, anh trai tôi lập tức buông bát, nói: "Anh đi xem thử, mẹ nó đừng có vẽ gì lên xe chúng ta đó"
Cái gì? Ký hiệu gì? Anh trai tôi đi ra ngoài quát lên một tiếng: "Này, nhìn cái gì đó?"
Người nọ vội cười nói: "Chiếc xe này đẹp quá, tôi nhịn không được muốn nhìn thử một chút, không có việc gì đâu"
Sau đó anh ta vội vàng đi ngay.

Anh trai tôi quay lại, nhỏ giọng nói với tôi: "Lúc ra ngoài phải cẩn thận, sợ tên cướp nào đó đi theo, lỡ như xem chúng ta một nam một nữ, lại tưởng chúng ta là dê béo lại để lại kí hiệu trên xe, đến lúc vắng người sẽ ra tay"
Giang hồ hiểm ác, tôi không nhịn được rụt cổ lại.

Anh trai tôi thích thú nói: "Lan Lăng bé bỏng của anh! Đừng sợ, anh ở đây, trên xe có bao nhiêu đồ cấm với chuông báo động chứ"
Tuy chúng tôi đã cẩn thận vậy rồi nhưng đi một đoạn đường lại vẫn phát hiện có người theo dõi.

Một chiếc xe tải không nhanh không chậm đi theo phía sau chúng tôi, ngay cả khi chúng tôi dừng lại, chiếc xe đó cũng sẽ dừng lại phía sau chúng tôi.

"Là quỷ thì chúng ta không sợ, nếu là người thì rắc rối rồi, hai chúng ta không đối phó được nhiều người như vậy, báo định vị cho chú đi."
Anh trai tôi có chút ngưng trọng.

Cả hai đều nghĩ đến một khả năng, có thể là người luyện thi tìm tới cửa rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.