Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 172: Khiếu Ngọc





Tầng ba dưới lòng đất có thứ gì? Tôi ôm hai tay đợi anh ấy nói, nếu anh ấy không nói được tại sao, tôi liên đánh anh ấy.

Anh hai tôi quay đầu lại và mỉm cười với cô y tá, tiên cô ấy đi, mới hạ giọng nói với tôi: "Anh ở chỗ này gặp được họ hàng xa của chúng ta, tại tâng ba dưới lòng đất, hơn nữa anh còn bị ma ám.

Tâng ba dưới lòng đất có họ hàng xa? Tôi nhíu mày, là người hay ma? Anh hai đưa tôi đến thang máy lớn, một bên nói với tôi chuyện anh ấy gặp phải.

Ngày đầu tiên anh ấy đến thực tập liền gặp phải ma.

Chuyện này bộ phận lớn thang máy thường xảy ra "sự cổ", ban ngày thì không sao, nan đêm lúc ít người, thường xuyên tự động nhảy xuống tầng ba dưới lòng đất, mà tầng ba dưới lòng đất là nhà xác của bệnh viện, còn có bể bơi formalin.

Ngày đầu tiên anh hai tôi tan làm, cùng tiến vào thang máy với một bác sĩ, nhìn thấy vị bác sĩ kia ấn xuống tầng 1 âm, xong anh ấy liên cúi đầu bấm điện thoại, không chú ý đến thang máy chạy bao nhiêu tầng, nghe "ding"
một tiếng cửa thang máy mở ra liên bước ra ngoài, mới đi được một bước thì bị vị bác sĩ kia kéo lại.

"Mau vào đây"

Vị bác sĩ kia tái mặt"Tầng ba dưới lòng đất của bệnh viện chúng ta không thể đi"
"Hả?"
Tầng ba dưới lòng đất? Không phải tầng 1 âm là bãi đỗ xe sao? Trước khi anh hai tôi trở về liền cảm thấy một luồng khí ma quái, ống quần của anh hai bị một ma nữ nằm ở dưới đất kéo.

"Mẹ nó Anh hai liền trở về thang máy ấn mạnh xuống tầng một âm.

Bác sĩ ngoại khoa kia nói: "Bệnh viện chúng †a có một quy định kì quái, xác chết chỉ có thể được đưa đến cửa, sau đó bảo vệ thủ thi trong nhà xác, đến đón ở cửa thang máy, người ta nói quỷ khí ở đây rất nặng, anh xem trên tay của tôi còn đeo bùa hộ mệnh.

Anh hai trong lòng thâm mắng, anh ấy gặp ma rồi.

Ngày hôm sau lúc anh ấy ăn cơm trưa, anh ấy bỏ đi tìm người thủ thi nhà xác, bác tên ông Lâm, ông Lâm vừa nghe tên anh ấy, liền nói cho anh ấy biết một bí mật gia truyền.

Mẹ của ông Lâm cũng là người nhà họ Mộ, sau khi biết anh hai tôi cũng là người nhà họ Mộ, liền lặng lẽ nói cho anh ấy biết, nhà xác trong bệnh viện này có chút không ổn/ Ông ấy thu nhập một số xác chết và phát hiện ra tất cả thi thể đó đều bất thường.

Nghe đến đó tôi nhịn không được liền hỏi: "Có điều gì bất thường?"
"Em nghe qua ngọc Cửu Khiếu chưa?"
Anh ấy nhỏ giọng hỏi.

Ngọc Cửu Khiếu....!
Bây giờ còn có những thứ như ngọc Cửu Khiếu.

Người ta kể rằng, ngày xưa thi thể muốn không bị phân hủy phải được ướp và nhét vào các lỗ ở trên cơ thể, hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng và hậu môn đều bị nhét để làm chậm tốc độ phân hủy của tử thi, được gọi chung là ngọc Cửu Khiếu.

Giang Lãnh khi nghe thấy anh ấy nói khẽ cau mày: "Hiện tại đã không còn có mấy thứ này, ngọc Cửu Khiếu sớm đã thất truyền"
Công nghệ đồng lạnh và sát trùng xác chết bây giờ hiện đại hơn hàng nghìn năm trước rất nhiều, bây giờ tất cả tử thì đều được hỏa táng, phòng chứa thi thể bên trong chẳng qua là dùng một cái ống cắm vào lỗ mũi.

Việc bịt lỗ mũi là để tránh cho tử thi bị rò rỉ một số chất dịch và lây lan vi khuẩn, tuy nhìn có vẻ hơi đáng sợ nhưng thực chất đây là một phương pháp chữa bệnh, điều này không có gì lạ đối với người giữ xác.

Tuy nhiên ông Lâm này nói khi một số thi thể được gửi đến gân đây, tất cả đều bị nhồi bông trừ mắt, những người lấy những xác chết này không phải từ lò hỏa táng của nhà tang lễ, mà là những người được gọi là người nhà.


Những thi thể này ông ấy cũng không biết sẽ đưa đi đâu.

Cho đến cách đây vài ngày, có một thi thể đặc biệt thê thảm bị đưa đến.

Bị mất một bên người, lỗ mũi, miệng cũng bị bịt kín chuẩn bị "đưa đi"
Có thể là thi thể này chết quá thảm, nên đêm đó mới ám vào đây, nhưng ông Lâm sống vất vả cũng quen rồi, nhưng anh hai tôi bị chuyện ma nữ kéo ống quần không thể giải thích được.

Sau đó ma nữ này thường xuất hiện ở những nơi ô uế làm anh tôi sợ hãi.

Bệnh viện là nơi âm đương thay đổi, có ma là chuyện bình thường.

Nhiều bệnh viện tưởng trừng được xây cao ráo, khang trang, sáng sủa, có ý nghĩa khoa học công nghệ nhưng thực chất lại chứa rất nhiều câu chuyện khi mới xây dựng.

Tại sao các phòng khám tư nhân này thường xuyên gặp rắc rối, một mặt là hành nghề y bất hợp pháp, mặt khác do đa số họ thuê nhà riêng để hoạt động nên họ không hề để ý đến những điều cấm kỵ.

Nhưng dù có kiêng kị đến mấy, bệnh viện nào mà chẳng có a phiêu? Tôi sợ hãi đi theo anh hai lên thang máy, nghĩ rằng nếu chỉ là chuyện vặt vãnh, tôi sẽ đánh anh ấy và không nấu ăn cho anh ấy trong ba ngày! Anh hai đưa chúng tôi vào lối cửa thang máy, nói với Giang Lãnh: "Em rể à, em có cách nào ngụy trang thành người bình thường không? Ma thấy em còn chạy nhanh hơn thỏ, em để chúng tôi kiếm tiền như nào?"
Tôi cố nhìn cười liếc nhìn lên Giang Lãnh, anh ấy không muốn biến thành người thật, dù sao tôi cũng có thể nhìn và chạm vào anh ấy.

Giang Lãnh nhíu mày thản nhiên nói: "Em đang tìm Tôn Thần Thái Nhất làm một cái "
Ồ...có thể làm một hoa sen hóa cốt Giang Lãnh sao? Anh tôi cố tình nhấn mấy tầng và nói với tôi: Không phải lần nào em cũng có thể tự động lên tầng 3 âm.

Anh đã thử mấy lần trong ngày rồi mà cũng không có.

Chỉ khi có ít người hoặc vào ban đêm.

Chỉ ngẫu nhiên gặp được.

Ngay khi anh ấy nói xong, đèn ở các tầng nơi ấn thang máy đều tắt, và tâng ba âm u sáng lên.


"Chậc chậc chậc, đây là chào đón chúng ta sao? Lan Lăng em có mang theo túi của anh không?"
"Em chỉ mang theo túi thắt lưng, không dám mang theo đồ cấm trong ba lô của anh, sợ cảnh sát kiểm tra giấy tờ tùy thân khi ra ngoài vào ban đêm"
Tôi đưa cho anh ta chiếc túi đeo thắt lưng đầy bùa và tiền bạc.

Khi thang máy đi xuống từng lớp, không khí càng lúc càng lạnh, và một dấu vết của bóng đen đầy ma quái trong không khí.

Nếu tôi phải đối mặt với hoàn cảnh như thế này, tôi sẽ vẫn còn sợ hãi, nhưng anh hai tôi và Giang Lãnh đều ở đây, và tôi thậm chí còn không bấm niệm pháp quyết, như vậy giống như có chút không tiến triển? Giang Lãnh dáng vẻ một chút cũng không liên quan đến anh ấy, anh ấy cũng không muốn quản những việc nhỏ nhặt này, Chẳng qua là đến giúp tôi mà thôi, anh ấy tốt nhất là đừng nên ra tay, nếu không vừa ra tay chính là tan thành mây khói, nghiệp chướng của tôi lại còn nhiều hơn.

Thang máy "đinh"
một tiếng liên mở ra, một luồng khí lạnh nhanh chóng chạm vào tôi, tôi nhớ đến những chân tay lạnh cóng trong tù đông, buồn nôn nhanh chóng che miệng lại.

Giang Lãnh cau mày nói với anh hai: "Cưỡng chế bắt ma nữ này.

"Hả?"
Anh hai sửng sốt trong giây lát.

Tôi nhìn thấy một hồn ma nữ chỉ còn nửa thân trèo ra cửa thang máy và đưa tay đỡ lấy anh trai tôi.

Nửa thân dưới của ma nữ đã không còn, nội tạng biến mất, chỉ còn một xương sống, chắc hẳn cô ấy đã chết một cách thê thảm.

Tôi sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, Giang Lãnh đã vươn tay ra ôm lấy tôi, anh ấy khẽ cau mày nói: "Sợ thì đừng nhìn.

Anh hai tôi khổ sở ngồi xổm xuống, nói với ma nữ: "Cô à, oan có đầu nợ có chủ, tôi chỉ là ngày đầu tiên không biết tốt xấu, bị cô sờ soạng một chút mà thôi, cô đừng quấn quýt lấy tôi có được không? Tôi đi vệ sinh cô cũng leo từ bồn cầu ra, cô không sợ tôi tè vào mặt sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.