Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 185: Đầm Lầy Xác Đen





Trên đầu tôi bốc khói rôi, vẫn còn muốn tiếp à? Mỗi khi tôi có dấu hiệu chống cự hoặc khiêu khích, anh ấy lại áp đảo tôi với sức mạnh lớn hơn.

Lúc này như ngôi trên lưng cọp vậy, phải làm sao đây? Có cần lén gọi cho anh tỏi không, bảo anh ấy đến giải cứu tôi.

Thấy tôi đứng im bất động, Giang Lãnh đưa tay ra ôm tôi rồi ngồi xuống bàn, độ cao đột ngột tăng lên để thuận tiện cho hành động của anh ấy, anh ấy bất giác kéo vai áo xuống.

"Đây là phòng khách của nhà người ta, về nhà hãy...Á!"
Tôi đẩy anh ra, anh cắn một cái như cảnh cáo vậy.

"Vậy thì sao? Thật hiểm khi em chủ động.

Trong khoảng thời gian này, em đã trốn tránh bao nhiêu lần rồi, em không phải đã quên là vợ thì nên làm gì rồi chứ?"
Hành động của anh không thể hiện là anh ấy có ý từ bỏ mục tiêu, hơn nữa anh ấy vẫn không mở kết giới, đây là cố ý?! Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhà họ Lâm mở cửa và nhìn thấy? "Về nhà tiếp tục đi?"
Giọng điệu của tôi có chút xấu hổ, sức lực của anh ấy vượt quá khả năng chống cự của tôi, xương cốt tôi như rơm rạ trong tay anh.

Giang Lãnh khẽ cau mày, có lẽ thấy ở nhà họ Lâm thật phiền phức? "Chồng à...làm ơn...đừng ở đây..."
Uy hiếp không được chỉ đành đưa ra chiêu thức cuối cùng.


Ngay cả khi kỹ năng diễn xuất của tôi là điểm trừ, thì chiêu này cũng hoạt động tốt, Giang Lãnh hừ một tiếng rồi ôm tôi vào lòng.

"Mộ Lan Lăng, em càng ngày càng không nghe lời rồi "
Anh bất mãn giày vò bờ môi tôi.

Được được được, chỉ cần anh ấy không phát hỏa là được, cắn thì cứ căn đi.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa tay kéo áo trên lưng anh: "Tư Đô Nam đưa cho cô Lâm một chiếc gương bát quái bằng đồng, anh em đã xem qua, là đồ đã khá có tuổi rồi"
"Ừ"Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Tay anh siết chặt như đang trừng phạt tôi, hơi đau một chút.

Giọng dì bảo mẫu của nhà họ Lâm đột nhiên vang lên ngoài cửa: "Cô Mộ, cậu chủ bảo tôi tới hỏi cô có cần giúp đỡ không?"
Dì ấy gõ cửa hai lần rồi liền mở khóa cửa— Tôi, tôi, tôi chưa mặc áo vào! Giang Lãnh ngay lập tức biến thành một thực thể, nhốt chặt tôi trong vòng tay của anh ấy, chỉ để lại một tấm lưng mơ hô với một chân vòng qua eo anh ấy.

Di ấy "AI"
lên một tiếng, vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi! Đây là...!
Vội vàng ra khỏi cửa.

Tôi nhanh chóng mặc chiếc áo sơ mi mỏng của mình vào, trừng mắt nhìn Giang Lãnh, tôi đang nghĩ cách giải thích thì chợt nghe thấy một âm thanh từ ngoài cửa: "tâm rầm"
Một luồng khí u ám trộn lẫn mùi xác chết lan tỏa ra khắp phòng.

Tôi chuẩn bị mở cửa, Giang Lãnh đã từ phía sau ôm lấy tôi và đẩy tôi lùi lại.

Anh đặt tay lên nắm cửa và hơi cau mày: "Tới rồi "
"Cái gì? Cái gì gì tới?"
Tôi vội vàng áp vào lưng anh.

"Không phải cô ta nói có thứ gì đó đi lại trong phòng cô ta sao? Hản là những thứ đó"
Anh nhẹ nhàng mở khóa cửa.

Tôi nghĩ rằng khi mở cửa anh ấy đã lo lắng cho tôi, nếu không anh ấy tự mình bay ra ngoài là được, và tôi vẫn phải tự mình mở cửa và đối mặt với cảnh tượng bên ngoài.

Lúc này dù sao anh ấy cũng chắn trước mặt, để tôi có quá trình tiếp nhận.


Ngay khi cánh cửa mở ra, hơi thở đen kịt và thối rữa nồng nặc khiển bảo mẫu của nhà họ Lâm ngã xuống cạnh cửa.

Có một đôi bàn tay khô héo và xám xịt trên mặt đất, chạm vào và kéo tóc cô ta.

Trong hành lang, từ cửa đến cửa bên cạnh phòng của cô Lâm, sàn nhà, tường và trần nhà trở nên đen đặc.

Nó dường như là một đầm lầy đầy sương mù, với một đôi tay, tứ chỉ, chân và thậm chí cả đầu người lờ mờ trong màn sương đen, giống như một xác chết bị đầm lây nhấn chìm.

Hôm nay, bởi vì chúng tôi đến, hai vệ sĩ ở trước phòng của Lâm Thừa Liễu đã được điều đi và đến sân để canh giữ dưới cửa sổ phòng cô ấy.

Lúc này, đầm lầy thi thể đen đặc này đã lan đến tận cửa phòng Lâm Thừa Liễu.

Đầm lầy xác đen xung quanh căn phòng cô ấy đã bị nuốt chửng cái đầm này nuốt chứng.

Chỉ có cánh cửa màu trắng là còn nguyên vẹn.

Lẽ ra anh tôi nên đặt một câu thần chú sau cánh cửa.

"Anh em vẫn ở trong phòng!"
Tôi lo lắng nói.

Mặt đất như có một lớp sương mù đen, liệu khi dẫm phải có rơi xuống vực sâu không? Giang Lãnh đưa tay ra bế tôi tới trước cửa, anh ấy bảo tôi mở cửa, tôi vừa mở cửa vừa hét lớn: "Anh ơi, đừng đánh em! Em vào đây.

Ngay khi giọng nói cất lên, một thanh kiếm tiên xuất hiện trước mặt tôi! Giang Lãnh nhanh chóng giơ hai ngón tay hất lưỡi dao ra, đẩy tôi vào trong và nói: "Đi về hướng "Ốc Lậu", đứng im ở đó."
Ốc Lậu? Anh ấy đột nhiên nói ra từ này, tôi sửng sốt một chút.

Phòng ngủ hiện tại cũng chỉ là một gian phòng, cho dù mang theo phòng tắm cũng là một gian phòng, hoàn toàn khác với hướng của những ngôi nhà cổ xưa.

Thời xưa, nhà ở rất chú trọng về hướng kiến trúc, và mọi hướng của ngôi nhà đều có tên.

Cửa của một ngôi nhà được gọi là "Hộ, và tốt nhất nên để quay mặt về hướng Nam.

Cửa số trên bức tường cùng hướng với cửa ra vào được gọi là "Dũ", và cửa sổ trên mái (hoặc ống khói) được gọi là "Hướng", ba thứ này là lối ra vào, cửa chiếu sáng, cửa thông gió.


Giữa phòng thường được ngăn bằng rèm hoặc bình phong, sau khi bước vào qua cửa phải đi vòng qua bức bình phong mới thấy giường của chủ nhân đặt dưới cửa sổ "Dũ", cái giường này tên là "Áo"
và đây là chỗ sâu nhất trong căn phòng, từ sâu xa huyền bí cũng từ đó mà ra.

Cửa sổ hướng Nam, đối diện với bức tường có ánh sáng tốt nhất là góc Tây Bắc của ngôi nhà, gọi là "Ốc Lậu".

Nghe có vẻ dột nát, cảm giác hơi ảm đạm, thực ra vị trí này là "Đương Thất Chi Bạch"
và là vị trí dành cho các vị thần.

Giang Lãnh yêu cầu chúng tôi đứng ở Ốc Lậu, chỉ để giấu chúng tôi ở nơi "sạch sẽ" nhất.

Tiếc rằng phòng ốc bây giờ không có sự coi trọng những thứ như vậy, cũng không cách nào để coi trọng.

E rằng ngay cả biệt thự tự mình thiết kế cũng là những ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây kiểu châu Âu, không có cửa, sân, sảnh, phòng kiểu trong nước, những thứ của tổ tiên để lại đã thất truyền từ lâu.

Đầm lầy xác đen trên mặt đất dần dần tràn vào, kéo dài từ cửa đến cửa sổ.

Anh trai tôi kéo Lâm Thừa Liễu ra khỏi giường và để cô ta vào phần trong cùng của Ôc Lậu, tôi ngồi xổm trên mặt đất để đỡ Lâm Thừa Liễu, anh tôi đang chắn cho tôi, Giang Lãnh đứng ngoài cùng và mở kết giới.

"Hai người có mang người giấy nào không?"
Giang Lãnh hỏi.

Anh trai tôi lấy từ trong túi ra chiếc bùa hình người bằng giấy, Giang Lãnh dùng những ngón tay mảnh khánh của mình gập lại thành hình người nhỏ bằng ba lần rồi đưa cho tôi và yêu cầu tôi lấy một giọt máu trên tay Lâm Thừa Liễu.

Tôi báo thù được rồi, dùng mũi dao đâm vào cô ta, lấy một giọt máu không là quá đáng đi? Máu của Thừa Liễu chảy trên bùa người giấy, Giang Lãnh bấm tay niệm thần chú, và người giấy lơ lửng trên giường, thế thân cho Lâm Thừa Liễu.

Trong đầm lầy xác đen bên ngoài cửa, một bóng ma màu trắng bắt đầu xuất hiện, nó xuất hiện từ cánh cửa với bộ dạng sững sờ, cứ như thể từ mặt đất từng bước bước lên cầu thang....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.