Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 186: Cầm Chắc Thất Bại





Từng bóng trắng xếp hàng từ đầm lầy xác đen bước lên, từ cửa hướng đến phía cửa sổ, và sau đó biến mất bên ngoài cửa sổ.

Tôi nhìn theo đến ngẩn người, đây là cái gì vậy? Lâm Thừa Liễu cảm thấy đêm nào cũng có người đi lại trong phòng, những bóng ma này có phải đang đi lại quanh giường cô ta sao? "Đây là...làm gì vậy?"
Tôi nhịn không được đành nhẹ giọng hỏi.

Những con ma đi catwalk? "Đi trên con đường âm là lấy đi sự tức giận của cô ấy"
Giang Lãnh thấp giọng giải thích.

Chẳng bao lâu sau hàng ma đó đã đi xong, cuối cùng một bóng đen đầu tóc rối bù, bóng đen này mặc áo đạo sĩ kiếu cũ, và tôi siết chặt cánh tay anh tôi! Đạo sĩ! Thôn Hoàng Đạo chết vì gã tà đạo đó, bên cạnh có hai đồ đệ.

Không một hồn ma nào trong ba người này xuống Âm Phủ, và đã ẩn náu ở dương gian hơn 50 năm! Hồn ma này có phải là một trong số họ không? Hồn ma này hiến nhiên khác với những thứ trước mặt, sau khi bước ra ngoài, ông ta đi vòng quanh giường của Lâm Thừa Liễu ba vòng, sau đó đưa tay lên chiếc gương bát quái bên cạnh giường.

Lâm Thừa Liễu phía sau tôi đột ngột di chuyển, dọa tôi suýt hét lên vì sợ hãi.

Quay người lại, Lâm Thừa Liễu vẫn chưa tỉnh, nhưng lông mày của cô ấy bắt đầu cau lại, như thể cô ấy đang gặp ác mộng.


Cô không phải được yểm thần chú rồi sao? Có đột ngột bị ma lật ngược không? Tôi đưa tay ra kéo Giang Lãnh, ra hiệu cho anh ấy nhìn lại.

Giang Lãnh không quay đầu nhìn lại mà giơ tay ra hiệu cho tôi không được làm ồn, anh ấy tập trung vào chuyển động của con ma trong áo choàng đạo sĩ.

Chiếc gương bát quái bảng đồng dựa vào đui đèn, chúng tôi mơ hồ nhìn thấy một vài cảnh tượng, dường như Lâm Thừa Liễu đang kéo Lâm Thừa Dũng nói chuyện.

Quỷ đạo sĩ này muốn làm gì? Nghe trộm anh em người ta nói chuyện thú vị lắm à? Nằm trên giường là một hình người bằng giấy thế thân, quỷ đạo sĩ quái không thể nhìn thấu pháp thuật của Giang Lãnh, và ông ta tiếp tục vẽ những vòng tròn trên gương bằng một tay.

Ước chừng đã lâu không đạt được hiệu quả như mong muốn, ông ta có chút bối rối, chậm rãi quay đầu nhìn người thay thế người giấy trên giường.

Tôi nhìn thấy một khuôn mặt với những mảnh da và thịt, một nửa trong số đó lộ ra xương.

Đây là trạng thái khi ông ta chết sao? Nếu những tin đồn về thôn Hoàng Đạo là sự thật, thì lẽ ra hôn ma và vị đạo sĩ này đã chết bằng cách đứt họng, tan xương nát thịt.

Anh tôi thì thào: "Đừng nhìn, đừng nhìn, Lan Lăng, nếu em sợ thì đừng nhìn những thứ này, không tốt cho thai phụ"
Anh ấy vừa nói vừa quay người lại, cởi áo khoác và bao lấy đầu tôi, không cho tôi nhìn.

Tôi quá quen thuộc với mùi của anh trai mình, nhưng lúc này có một mùi hương nhàn nhạt, tôi đoán vừa rồi là do ban nãy bế Lâm Thừa Liễu dính lại.

Nghĩ đến đây, tôi quay đầu lại và nhìn Lâm Thừa Liễu-cô ta thực sự đã tỉnh dậy! Cô ta đang dụi mắt, nhìn anh tôi đang ôm đầu tôi mà ngẩn ngơ.

"A! Hóa ra anh em hai người có gian tình!"
Cô ta vừa tỉnh lại liền hét lên.

Tôi lặng lẽ trợn mắt, anh tôi nghiến răng, giơ chân định đá cô ta nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.

Cô ta đang được thế bởi một người giấy! Một đạo hơi thở bộc phát, mê hoặc người giấy lập tức không thành! Quỷ đạo sĩ kia phát ngây, có cảm giác phát hiện ra người giấy thế thân.

Ông ta quay người lại và bay khỏi cửa Sổ.


Giang Lãnh lập tức mở ra kết giới, một tia sáng lạnh lóe lên trong đầu ngón tay của anh, một tay niệm thần chú và tay kia lao tới với thanh trường kiếm! Cửa số trở thành cánh cống ma quái do Giang Lãnh triệu hồi, Đông Phương Quỷ Đế Thân Đồ và Úc Lũy Đại đã mở Quỷ Môn Quan, và những sợi xích bay ra trói tay, chân và thắt lưng của quỷ đạo sĩ.

Điệu cười vô thanh kỳ quái của quỷ đạo sĩ, bóp chặt chiếc chuông đồng trong tay rũ xuống vây vẫy, cắt đứt xiềng xích bay ra khỏi Quỷ Môn Quan.

Giang Lãnh dùng kiếm xuyên qua áo choàng của quỷ đạo sĩ và vung lưỡi kiếm theo chiều ngang, lưỡi kiếm cắt xuyên qua áo choàng, và chúng tôi nhìn thấy xương sườn trần của quỷ đạo sĩ.

Hắc Bạch Vô Thường cũng xuất hiện, nhưng anh ta không thể khống chế được quỷ đạo sĩ, ông ta bỏ chạy trở lại đầm lầy xác đen.

Ngay sau đó đầm lầy xác đen tràn ngập trong phòng và hành lang đã biến mất, Giang Lãnh cau mày nói: "Tên này có một con đường tinh luyện thi thể nhỏ, xiềng xích bình thường không thể giữ được hắn.

Đó là sơ suất của ta"
"Ôi, Đế Quân đại nhân, đừng tự trách mình nhiều như vậy, vậy chúng tôi là thuộc hạ nên tự hủy thần hồn đi tạ lỗi sao?"
Bạch Vô Thường cười tủm tỉm bay quanh phòng: "Nữ chủ nhân, người có khỏe không?"
Xin chào, xin chào Tôi gật đầu với hắn và ngay lập tức lùi lại phía sau anh trai tối.

Lâm Thừa Liễu bất mãn đẩy tôi ra: "Các người làm gì vậy! Vứt tôi vào một góc, anh em hai người còn thân thiết như vậy! Hừ! Không phải có gian tình sao?"
Nếu cô ta không phải là phụ nữ, có lẽ anh tôi đã đánh vào đầu cô ta rồi.

"Nhìn xem cô đã làm ra chuyện tốt gì! Cô tỉnh thì không thể câm mồm lại à?! Vừa rồi suýt nữa bắt được con ma đó rồi!"
Tôi nhẹ giọng trách mắng cô ta.

Cô ta mở to mắt nhìn tôi chằm chằm và hỏi: "Thật sự có ma trong phòng tôi sao?!"
"Đương nhiên là thật! Một đám hôn ma đi lại quanh giường cô! Bên giường của cô còn có một con ma phủ đầy da thịt thối! Nếu trên giường thực sự là cô, có lẽ chúng tôi đã bắt được rồi!"
Tôi nhìn bộ dạng có chút ngơ này của cô chủ nhà giàu, cảm thấy thực sự cạn lời.

Bạch Vô Thường bay đến bên cạnh Lâm Thừa Liễu, lơ lửng quanh người cô ta, nói: "Đế Quân đại nhân, con bé phàm trần này hình như bị ma quỷ ám rồi, tôi làm sao có thể ngửi thấy mùi của chu sa thủy ngân.

Con bé này không phải rơm da người chứ? "
Anh ta nói một câu, nhưng tôi sợ đến mức nhảy ra xa ba bước và nhanh chóng tránh xa Lâm Thừa Liễu.


Giang Lãnh cau mày nói với tôi: "Đi kiểm tra thân thể của cô ta, nhìn toàn thân cô ta, cẩn thận tìm dấu vết lạ, hơn nữa nhìn cả da đầu"
Tôi...!
Nhiệm vụ quái quỷ gì thế này! "Đi Giang Lãnh không chút kiên nhẫn: "Chẳng lẽ em để cho ta tự mình kiểm tra sao? Ta thì không vấn đề, nhưng là em lại muốn gây chuyện với ta"
Tôi trừng mắt nhìn anh, căn răng kéo Lâm Thừa Liễu vào phòng tắm, nói dối một chút: "Mau cởi quần áo đi tắm nước nóng.

Tôi sẽ kiểm tra xem trên người cô còn có lưu lại ấn chú nào không.

Nếu có ấn chú của ma quỷ thì con ma đó sẽ đến tìm cô bất kỳ lúc nào"
Tôi chưa kịp nói xong thì cô ta đã nhanh chóng lột trân và nhảy vào bồn tắm.

Bồn tắm của người giàu không chỉ to mà còn có nhiều chức năng khác nhau như massage, phun sương, tạo sóng.

Cô ta còn bật nhạc nữa, có điểm nào giống sợ ma chứ? Tôi không nói nên lời, khoảng cách giữa cô chủ nhà giàu này và gia đình tôi quá lớn.

Anh tôi có thể một tay đánh răng gội đầu, tiện thể đứng dưới vòi hoa sen rửa sạch bọt trong người, không cần trì hoãn tiếng ậm ừ, năm phút nữa là xong.

Cuộc sống qua loa như vậy so với một cô chủ nhà giàu đi tắm cũng cần nhạc, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Thực ra Lâm Thừa Liêu không phải là cái ván giặt quần áo như trong miệng anh trai tôi, cô ấy cao, ít nhất là 1,7m, ngực nở nang, thân hình của một người mẫu chân dài chính hiệu.

Tôi mặc cái gì đều trông tròn trịa, và tôi thực sự ghen tị với chiếc kệ chân dài treo đồ này.

"Này, Mộ Lan Lăng, cô mau giúp tôi xem, không phải nói cái gì mà ấn chú ma sao? Sau lưng thì sao mặt sau có dấu tay ma sao? Mông thì sao? Những chỗ này tôi không nhìn được à".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.