Đây là tâng bảy! Tôi sợ đến mức hét lên, anh tôi gắt gao đè mạnh vào người tôi, gió lớn điên cuồng làm má tôi đau đớn, nước mắt không tuôn ra được! Tất cả bị gió thổi ngược lại vào trong mắt! Khi Ảo nhẹ nhàng tiếp đất, tôi cảm thấy một đoạn khoảng cách này dường như dài cả năm trời.
Anh tôi hơi phát run, thấp giọng chửi bới: "Cái người này đặc biệt như vậy liên nhảy xuống mà không có biện pháp an toàn, sợ chết đi được...!
Ảo uốn cong chân trước của mình để cho chúng tôi dễ dàng từ trên lưng của nó mà đi xuống.
"Nữ chủ nhân, tôi về địa ngục trước đây.Để cho người phàm nhìn thấy không tốt lắm..."
Áo thì thào nói.
"À...à...được...Ảo về nghỉ ngơi chữa vết thương cho mình đi"
Tôi nói, nhìn vào đôi chân đang chảy máu của nó.
Ảo cúi đầu chào tôi, sau đó hóa thành một đám Sương mù trắng xóa mà biển mất.
Chú và mọi người đang ở ngoài vòng vây quan sát thì thấy tôi và anh tôi đột ngột từ phía sau tòa nhà này chạy ra, liền chạy tới hỏi xem có chuyện gì.
Ngay khi chúng tôi vừa rút lui trước vòng vây của các Sĩ quan cảnh sát thì chợt nghe thấy một số âm thanh vù vù trong gió.
Nền của tòa nhà này bỗng nhiên được chiếu sáng bởi một vầng ánh sáng đỏ, trên mặt đất xuất hiện một vầng hào quang màu đỏ mơ hồ, càng lúc càng lớn và sáng hơn.
Dần dần, trong phạm vi hai mươi mét đều được bao phủ bởi vầng hào quang màu đỏ trên mặt đất.
"Chuyện này là sao?"
Một cảnh sát đặc nhiệm nghi ngờ nhìn xuống mặt đất trước tấm khiên chống bạo động của mình.
Anh ta đang muốn tiến lên kiểm tra, chú Thành Niên đột nhiên hét lên: "Không được tiến lên! Rút lui! Rút lui Trở lại!"
Cảnh sát đặc nhiệm chấp hành mệnh lệnh rất nhanh, bọn họ lập tức nhặt lá chắn phòng nổ rút lui, xe cảnh sát cùng tất cả cảnh sát toàn bộ đều rút đi lui ra xa.
Hàng chục người tập trung phía sau vành đai cách ly, đa số là nhân viên bảo vệ, tất cả đều toát mồ hôi hột, không biết rốt cuộc ở đây đã xảy ra sự cố lớn gì mà báo động cho nhiều cảnh sát như thế.
"Lan Lăng, các con lùi lại phía sau một chút, sợ là xảy ra tình huống bất ngờ rồi"
Chú tôi nhíu mày thật chặt, dường như cảm nhận được một loại linh cảm hủy diệt đang đến gần.
Tôi cũng cảm nhận thấy điều đó.
Những con chim xung quanh bay đi trong kinh hoàng, sàn của tòa nhà trong đêm dường như chứa đầy dung nham từ một ngọn núi lửa.
Từng chút từng chút đang tập hợp lại, mặt đất càng ngày càng đỏ, tôi nhìn thấy trên sân thượng tầng bảy có ánh sáng màu bạc bùng lên bầu trời, đó chính là Giang Lãnh đang tự mình trấn giữ linh hồn, đúng không? Người phụ nữ họ Điền kia, có phải được luyện ra từ nửa linh hồn của đạo sĩ quỷ đúng không? Tư Đồ Nam rất giỏi trong việc phân tách linh hồn và một lần nữa luyện hóa tà hồn.
Vì người phụ nữ này điều hành công ty đông lạnh, nên cô ta chắc chắn là cấp dưới đáng tin cậy của anh ta.
Vào lúc ánh sáng bạc biến mất, mặt đất giống như phun ra nham thạch nóng chảy, một ngọn lửa lớn bốc lên bầu trời...!
Bảy tầng đều bị bao trùm trong ngọn lửa, ngọn lửa thiêu rụi mọi người lùi lại một cách tuyệt vọng.
Giang Lãnh vẫn còn ở trên sân thượng! Tôi đang định hét lên, anh trai tôi che miệng tôi lại thấp giọng nói: "Đừng có làm trò ngu ngốc, em quên lần trước thời điểm trăm ma sao ñ 8ì? Anh ta có thể dẫn nước suối vàng của âm phủ đột phá kết giới! Đây hẳn là Hồng Liên nghiệp hỏa mà anh ta gọi!"
Những cái xác đó đang được luyện nên đi đâu cũng không thích hợp.
Cách tốt nhất là đốt hết chúng đi mà không để lại tro.
Nhưng mà ngọn lửa này...tôi đứng xa như vậy cũng cảm thấy trên mặt rất đau, anh ta thật sự không sao chứ? "Lan Lăng, Lan Lăng, em bị sao vậy?"
Anh trai tôi vội vàng hỏi.
Mắt và da của tôi bị đốt cháy bởi sức nóng của ngọn lửa, nước mắt chảy ra không thể kiểm soát, con ngươi vô cùng đau nhức.
"Mắt của em...đau quá..."
Tôi không thể ngăn được nước mắt.
"Đưa Lan Lăng lui ra sau, lui ra sau nhanh lên!"
Chú Thành Niên trầm giọng nói: "Đây là Hồng Liên nghiệp hỏa trong địa ngục.
Thể chất của Lan Lăng không chịu nổi.
Đưa con bé lùi ra phía sau, nhưng đừng đi quá xa! Ban đêm xung quanh đây có rất ít người"
"Dạ dạ dạ...".
truyện kiếm hiệp hay
Anh trai ôm chầm lấy tôi, che chở trước mặt tôi và kéo tôi vào khu cách ly đế chờ đợi.
Tiếng xe cứu hỏa rất nhanh đã tới rồi, trước mặt vô cùng hoảng loạn.
"Đừng khóc, anh ta sẽ không sao đâu"
Anh trai thấp giọng an ủi tôi.
Tôi không muốn khóc nhưng mắt tôi không thể nào chịu đựng được, bây giờ vì tôi đang ở xa một chút nên mới có thể cảm thấy thoải mái hơn.
Ngọn lửa đằng kia đỏ rực nửa bâu trời mà tại sao Giang Lãnh vẫn chưa chịu xuống? Tôi hơi lo lắng.
Chú tôi đi tới, gọi anh tôi cách đó không xa lại, chú muốn thuyết phục cán bộ, chiến sĩ phòng cháy chữa cháy không nên xông vào bên trong nên yêu cầu anh tôi giải thích cặn kẽ tình hình bên trong, tuy nhiên chú ấy phải giấu nhẹm một số chuyện, chẳng hạn như sự tồn tại của Giang Lãnh.
"Cô gái, rốt cuộc sao lại thế này!"
Một ông già phát điên lên, hẳn là ông ta là người chịu trách nhiệm ở đây, đầu đầy mồ hôi.
Tôi lắc đầu, một chữ cũng không muốn nói.
Việc này vẫn là nên chờ chú Thanh Minh Tú bọn họ báo cáo đi, người thường càng ít người biết càng tốt.
Hai nhân viên bảo vệ mang nước suối đến phát cho đồng nghiệp đang giữ trật tự, có một nhân viên bảo vệ hỏi qua dây cách ly: "Cô gái, cô muốn một chai không? Nhìn bộ dạng của cô không tốt lắm, uống chút nước đi"
Anh ta từ xa đưa chai nước tới, tôi bị nghiệp hỏa làm cho phân tâm ngơ ngác nói lời cảm ơn rồi đưa tay ra nhận.
Đầu ngón tay tôi đột nhiên tê dại khi chạm vào ngón tay anh ta, trong đầu tôi vang lên một tiếng "vù vù", ngay khi tôi chuẩn bị thực hiện một phản xạ có điều kiện thì đã bị nhân viên bảo vệ đó che miệng lại.
Một mùi hăng ngay lập tức cuốn tôi vào trong bóng tối.
Tiên phật đạo tổ, giấc mộng ngàn năm, thương hải tang điền, vật đổi sao dời.
Giữa giấc mơ của tôi lúc đó, tôi chìm trong bóng tối của ký ức.
Đưa tay ra, sờ dưới thân là gỗ và bên cạnh cũng là gỗ.
Quan tài sao? Hơn nữa còn là một chiếc quan tài rất nhỏ, và toàn bộ cơ thể tôi đang nằm nghiêng.
Trên nắp quan tài khoét ba lỗ và phủ một lớp vải đen, tôi có thể nhìn thấy ánh sáng mờ ảo và hít thở không khí loãng.
Quan tài, lại là quan tài.
Tôi ghét sàn gỗ của quan tài, và tôi sợ loại không gian chật hẹp này.
Ngay cả tủ quần áo trong phòng tôi cũng được đóng bảng nhựa và cửa cũng là loại không đóng lại được.
Tại sao tôi lại nằm trong quan tài? Anh trai tôi đâu? Chú Thành Niên đâu? Còn có...Giang Lãnh đang ở đâu? Tôi không ở đó, anh tôi sẽ phát hiện ra phải không? Sau khi Giang Lãnh hoàn thành công việc của mình, anh cũng nên tới tìm tôi chứ? Tại sao không xuất hiện bên cạnh tôi? Âm...chiếc quan tài đột ngột rung lên, khiến toàn thân tôi run lên vì sợ hãi, hai cánh tay bị trói sau lưng và tôi lúc này căn bản không thể bảo vệ được phần bụng dưới của minh.
Tôi rất sợ...loại sợ hãi tuyệt vọng này lan tỏa từ sâu trong ký ức của tôi.
Giang Lãnh nói rằng đêm hôm đó tôi thậm chí đã đâm vào ngón tay của mình.
Lúc đó, tôi bị chiếm trọn bởi nỗi đau và nỗi sợ hãi mà anh mang lại nên tôi quên mất trái tim mình đau như thế nào.
Tiếng chửi rủa của một người đàn ông vang lên bên ngoài: "Mẹ tổ nhà mày, lái xe có thế chú ý một chút được ko? Ông đây bị chấn động bởi mày rồi! Nhà mày làm chấn động ông đây thì không thành vấn đề, nếu mày làm rơi lá bùa trên quan tài, chúng ta cả hai nhất định phải chết, mày không biết sao!"
Bùa chú? Nó có được dùng để đến kết giới không? Bọn họ định đưa tôi đi đâu...tôi phải làm sao đây, tôi hiện tại còn không bảo vệ được mình thì làm sao bảo vệ được hai bé cưng? Tôi không biết xe đã chạy được bao lâu, tôi cảm thấy mình bị nhấc ra khỏi xe, sau đó bắt đầu bị hai người nâng lên đi.
Lúc đầu nó còn bằng phẳng, nhưng sau đó càng đi càng trở nên gập ghềnh hơn, càng đi càng thấy lạnh lẽo.
Tôi nghe thấy tiếng nước, và tôi đã được đưa lên thuyền để đi tiếp.
Bất kể họ đưa tôi đi đâu, ngay khi nắp quan tài được mở ra, tôi sẽ bấm tay niệm thần chú để phá vỡ kết giới, liều mạng gọi Giang Lãnh.
Lại là một con đường núi dài khác, dân dân tôi nghe thấy một vài tiếng chó sủa và người đàn ông khiêng quan tài nói bằng một giọng địa phương rất nặng.
Lòng tôi lúc này đang nghĩ về một nơi..