Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 203: Luyện Thi 2





Tôi sợ tới mức cả người run cầm cập, hồi lâu sau mới nhận ra nước mắt mình đã chảy tới khóe miệng, mặn chát, tôi không thể dùng tay để lau, chỉ có thể để nó chảy xuống.

Trong ngôi nhà bằng đất này có mùi ẩm mốc, không có đồ đạc nào tươm tất, nửa căn phòng đều bị phủ bởi tro trên tấm chiếu và một đống chăn ga gối đệm rách nát, đây chẳng lẽ là nơi giam giữ những người phụ nữ được đưa tới đây? Vào ban đêm, máu chảy ở tay và chân của tôi không được thông, đau đớn khiến tôi liên tục rơi lệ, nhưng cơ thể tôi đang treo lơ lửng trên không, vẫn trong tư thế xấu hổ này, tôi cảm thấy như cổ tay mình sắp bị đứt.

khi tôi di chuyển nó, cả người và cả bụng đều xẹp xuống.

Một lão già gầy gò xuất hiện ở trước mặt tôi, nhìn y phục của ông ta tôi có thể đoán ông ta chính là đại trưởng lão.

Ông ta nhìn tôi với đôi mắt đầy đục ngầu, một người đàn ông trung niên phía sau lộ ra ánh mắt như săn được con mồi, nói với ông ta: "Mặc dù lần này em gái Điền gây họa, nhưng cô ấy cũng mang về được một thứ tốt"
Lão già gầy gò gật đầu nói: "Em gái Điền cũng là muốn lừa một ít tiền trở về...cậu cho rằng không cần tiền vận chuyển thi thể sao? Không ngờ lại đụng phải đối phương, lại bị đối phương tấn công trước...may mà sư tổ để lại cho chúng ta chỗ xoay xở, em gái Điền đã không hy sinh vô ích...!
Tôi nghe thấy lời bọn họ, tôi nghĩ rằng em gái Điền chắc là nửa kia của đạo sĩ quỷ, người đã kinh doanh thủy sản đông lạnh để thuận tiện cho việc vận chuyển xác chết.


Cô ta lẽ ra phải chia tay gia đình của một người đàn ông họ Niếp, đưa vợ của anh ta đến nơi này để giết.

Sau đó, khi đi cùng một người đàn ông họ Niếp đến chỗ của cô Nhã Uyên, phát hiện ra rằng có một hồn ma trong phòng ảnh hưởng đến người đàn ông họ Niếp, vì vậy đã giết người đàn ông họ Niếp, với ý định tống tiên cô Nhã Uyên một số tiền lớn và lấy đi một xác chết.

Họ Niếp này xứng đáng với điều đó, và những cuộc tình ngoài hôn nhân đã kích động đến người phụ nữ một cách khủng khiếp.

Bây giờ hai nửa hồn của đạo sĩ quỷ đã bị Giang Lãnh giam giữ, lẽ ra bọn họ có thể tra khảo rất nhiều chuyện...nhưng việc lớn nhất lúc này phải là đến cứu tôi, đúng không? Tôi bị người đàn ông trung niên nhìn như một con gia súc nhìn đến sợ hãi cúi thấp đầu, bước tới giật tóc tôi thật mạnh.

"A! Đau quái"
Tôi đau đớn kêu lên.

Hắn ta giễu cợt: "Đau sao? Không thành vấn đề, lát nữa cô sẽ tê tê, để xem cô có thể chống đỡ bao lâu "
Ông trong thôn tùy tiện chơi đùa.

Vật trong bụng hiện tại rất quan trọng, phải chắc lão gây gò lắc đầu nói: "Không, không, cô gái này thân phận đặc biệt, vóc dáng đặc biệt, không thể để cho người chắn räng không được có sai sót nào...!
nếu chúng ta có thể có được thai nhi hai âm dương Thi Vương...chúng ta còn cần phải sợ họ Mộ kia ư?"
Họ Mộ ư? Đây có phải là người họ Mộ chúng tôi không? Trong lòng tôi chợt hiện lên một chút hy vọng, chẳng lẽ họ sợ ai đó trong gia đình tôi, rất có thể là ông nội? Nhưng ông nội bây giờ già quá rồi, sống một ngày kiếm một ngày, còn chẳng muốn ra ngoài, chỉ muốn tình cảm với bà nội, không thể chạy vào núi sâu rừng già này được? Ông lão chỉ vào tôi với cây gậy và niệm một đống bùa chú.

Tôi không biết ông ta muốn làm gì.

Tôi chỉ thấy trước mặt hương thơm cây cỏ trong bồn trực tiếp bay thẳng lên, dường như có một rào cản vô hình ngăn cách tôi.

"Bố, bố phải cho con xem để đỡ ghiền chứ, nếu không thì lúc "con ngủ" thức dậy sẽ rất phiền"
Người đàn ông trung niên cười xấu xa nhìn tôi.


Ông lão khit mũi một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Người đàn ông trung niên bước tới chỗ tôi và bấm tay niệm chú, sau đó đưa tay năm lấy cổ áo tôi và xé mạnh! Người đàn ông trung niên cười nói: "Rất tốt...chờ cô sinh hạ đứa nhỏ, tôi sẽ là người đầu tiên nếm thử côi"
Tôi bị hắn làm sợ đến mức môi run lên, chỉ biết căn chặt môi dưới mà không bật khóc.

Con người ở đây thật kinh khủng, không phải họ coi người khác không phải là con người ư? Tôi cố ngẩng đầu lên nhìn về hướng hai tay bị trói trên một cái cọc gỗ, đừng nói đến việc niệm chú.

Khi tôi có thể cử động,sẽ không vì hoại tử mà phải cắt cụt tay đi đã là vô cùng may mắn! Thời gian trôi qua, nếu thực sự cứ treo tôi như thế này, có lẽ không bao lâu nữa tôi liền trở thành người tàn phế.

Trong đêm tối, trong căn phòng này chỉ có duy nhất một ngọn đèn chắn gió cũ kỹ, ánh sáng mờ ảo khiến tôi cảm thấy nó có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào, lúc này mà ngay cả ngọn đèn này cũng bị dập tắt thì tôi...phải làm Sao.Tôi nên làm cái gì bây giờ...!
Tôi từng nghĩ rằng người âm thật khủng khiếp, chẳng hạn như người đàn ông lạnh lùng nằm đè lên tỏi khi tôi mười sáu tuổi.

Sau đó, tôi lại yêu người âm đáng sợ đó, tôi càng ngày càng không muốn xa anh ta.

Bây giờ tôi đã biết cách đối phó với quỷ, tôi biết rằng những xác chết đã được luyện qua càng đáng sợ hơn, bởi vì tôi yếu, sức mạnh của tôi không hơn những xác chết đã được luyện đó; bởi vì tôi là người sống, tôi sợ đau và chết, và những xác chết đã được luyện đó thì lại không sợ bất cứ điều gì.

Bây giờ tôi mới biết rằng dù có là tà ma, quỷ dữ hay những cái xác không hồn, họ cũng không khủng khiếp bảng những con người tàn nhẫn và độc ác.

Những kẻ độc ác này sử dụng cách hành hạ người khác để cảm nhận niềm vui.

Nỗi đau của bạn là trò cười và sự thỏa mãn trong mắt họ.

Mục đích của họ không phải là giết bạn mà là để tra tấn bạn.

Thật khủng khiếp...!

Làm thế nào mà tôi, một người phụ nữ đang mang thai có thể thoát khỏi một đống kẻ biến thái ngày đêm nhặt xác này đây? Đều là người sống, cho dù biến thái đến đâu, đều là máu mủ ruột thịt, không thể vì hai vị tổ tiên trẻ tuổi chưa từng thấy thế gian lại có thế phân biệt được.

Nhưng tôi đã bị treo trên không trung thế này, trước ngực bị xé toạc ra, trốn ư? Dùng cách nào để trốn đây? Đột nhiên, bên cạnh vang lên một loạt âm thanh nhỏ và rời rạc, trong đêm tối, âm thanh này khiến toàn thân tôi chấn động, nhìn về phía một bức tường.

Trên vách tường xuất hiện khe vứt, và một vài cặp mắt tham lam và đáng sợ xuất hiện bên ngoài vết nứt...!
"Thật sự là rất trắng..."
"Mẹ kiếp, tránh ra một chút, tôi không nhìn thấy!"
Tôi từ từ nhắm mắt và cắn chặt môi vì đau.

Giang Lãnh...anh đang ở đâu...ôi...!
Anh trai...!
Trên mặt tôi có những giọt nước mắt mà tôi không thể nào lau được.

Tôi đau đớn khủng khiếp, đau đớn về thể xác, sợ hãi, xúc phạm, tuyệt vọng...tôi không biết bây giờ còn có điều gì có thể khiến tôi có thêm hy vọng để có thể chống đỡ được đến khi trời sáng! Một ít chất lỏng màu trắng bản ra từ các vết nứt trên khung cửa sổ, và những lời nói điên rồ đó giống như một bầy quỷ nhảy múa trong bóng tối, khiến tôi ngất đi.

Trên bầu trời mơ hồ nghe thấy âm thanh bị trầm đục của sấm sét, và một cơn gió dữ dội thối qua, như thế ngay cả mái nhà cũng muốn lật tung! Gió lạnh từ những kẽ nứt làm cho căn nhà trở nên bụi bặm, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng kèn dồn dập.

Vài người đàn ông lúc nãy sửng sốt và đột nhiên chửi rủa: "Đồ chó! Tên họ Mộ đến rồi! Chắc hắn đến để bắt người phụ nữ này!! Các anh em, người phụ nữ này không được để bị cướp!"
Mộc? Lại là họ Mộ? Rốt cuộc là ai?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.