Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 204: Vu Vương





Phía bên ngoài một trận gió lớn nổi lên, thổi bay tất cả mọi thứ, tạo nên những tiếng vang dữ dội.

Luôn gió yêu quái tràn ngập khắp nơi, cuốn theo cành cây khô, cát bụi và đá vụn đập vào cánh cửa gỗ, tiếng va đập khiến tim tôi sợ hãi đến co thắt lại, hiện giờ tôi không còn khả năng chống cự, tất cả những âm thanh bên ngoài làm tôi vô cùng hoảng sợ.

Thông qua vết nứt trên vách tường, từ đằng xa tôi nhìn thấy sấm chớp lóe lên, hơn nữa còn một con quái vật khổng lồ được vài người dân trong làng kéo ra ngoài, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Cảm giác luồng gió quái dị này khác với sự lạnh lẽo u ám thông thường, đây là sự độc ác và tàn bạo, độc đoán và ngang ngược, gió lớn đến nỗi sợi dây thừng rung lắc dữ dội, chỗ cổ tay bị trói ma sát làm rách cả da tay và rỉ máu.

Tiếng vang vọng lại, còn có sấm sét nổ tung bầu trời, làm rung chuyển căn phòng, một ít bụi bặm đất cát rơi xuống đầu tôi, làm cho mặt mày tôi đều dính đầy bụi đất.

Loại cảm giác này khiến người ta vô cùng tuyệt vọng, thậm chí việc cử động còn khó khăn, cũng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nếu như tôi kêu cứu thì liệu có được cứu hay lại càng thu hút sự chú ý của kẻ địch.

Trong gió mở hồ truyền đến một tiếng gào thét, âm thanh ngày càng nhỏ dần, mãi cho đến khi "Âm"! Một luồng sức mạnh rất lớn đập vào cánh cửa gỗ, mùn cưa vỡ vụn bay vụt qua mắt tôi, tạo thành một đám bụi trong phòng! Người đàn ông trung niên xé rách quần áo bay vào, miệng đầy máu ngã trên mặt đất, anh ta trừng mắt nhìn về phía cửa và mảng: "Họ Mộc kia! Đừng nên làm càn! Người phụ nữ này đã bị chúng tôi tóm được! Anh dựa vào cái gì mà cướp đoạt!"

Một người đàn ông cao lớn, cường tráng bước từ ngoài cửa vào.

Đây chính là "người họ Mộc"
đó sao? Cái này, bộ dạng này ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết không phải thuộc về dòng họ tôi rôi! Anh trai tôi được coi là đỉnh cao về ngoại hình trong gia đình tôi, anh ấy cao một mét tám mươi, dáng người hơi gầy.

Giang Lãnh cao hơn anh trai tôi nửa cái đầu.

Sự chênh lệch chiêu cao quyết định trực tiếp đến việc anh ấy có thể nhìn tôi từ trên xuống dưới bất cứ lúc nào.

Nhưng mà người đi vào này, không phải hai mét cũng là một mét chín mươi tám! Tất cả tấm cửa đều bay tung tóe, anh ta phải cúi đầu khom lưng thì mới có thể vào nhà! Hơn nữa anh ta khỏe như một con gấu, cơ bắp cuồn cuộn cùng những hình xăm tỉnh xảo hiện rõ trên nửa thân trên không mảnh vải che thân, trên mặt anh ta đeo một chiếc mặt nạ gỗ kỳ lạ, đôi mắt đen huyền phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong phòng.

Anh ta nhìn chằm chằm tôi một hồi, sau đó chế nhạo người đàn ông trung niên trên mặt đất: "Anh dựa vào cái gì mà đòi cướp đoạt? Chỉ vì tôi xem thường bạn bè của anh hay sao?"
Người đàn ông trung niên mắng: "Trong kho còn rất nhiều cô gái khác, anh có thể tùy ý lựa chọn! Anh có thể lấy bao nhiêu tùy thích! Nhưng cô gái này là con mồi của sư tổ tôi! Nếu như anh dám cướp lấy, sư tổ của tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"
Anh ta chưa kịp nói xong thì người đàn ông đeo mặt nạ đã giơ tay đấm vào bức tường cạnh cửa, anh ta đập một lỗ lớn trên bức tường! Chuyện này quả thật...cơ thế giống như một loại vũ khí.

Anh ta chế nhạo nói: "Sư tổ của anh là cái gì? Có thể nói với ông ta tự mình tới gặp tôi, tôi là Vu Vương, thôn nhỏ các người muốn tạo phản hay sao?"
Vu Vương! Thời điểm trước đây khi gặp pháp sư tà đạo, ông cố của tôi đã nói với tôi rằng loại Tà Ma Ngoại Đạo này họ không được tiếp xúc, do dù là nhà sư hay tu sĩ.

Ngày nay, có rất ít đại sư chân chính tiến tu Phật giáo, đa số đều đã trở thành tu sĩ chuyên nghiệp, có thêm một chút đạo sĩ, vì gần gũi với đời sống của người thường, nhưng mà thuộc loại "thô tục"
thứ ba có số lượng người đông nhất và chủng loại đa dạng nhất.

Ở một đất nước rộng lớn như vậy, ở đâu cũng có những phong tục dân gian khác nhau, hầu hết những người thành thạo những phong tục dân gian này đều là "Vu", chẳng hạn như "Vu Bà": "Vụ Thần"...!
Hơn nữa, từ Vu đều được đi cùng với một từ khác khiến người ta nghe đến là mặt biến sắc trong hàng nghìn năm nay, đó chính là "Cổ".


Hai chữ Vu Cổ này xuất hiện từ thời xưa, các hoàng đế của nhiều triều đại đều khiếp sợ, sau tai họa mà Vu Cổ để lại trong triều đại nhà Hán, hai chữ này đã trở thành điều cấm ky.

Cả hai triều đại nhà Hán và nhà Đường đều lập pháp nghiêm trị những người Vu Cổ, để họ chỉ có thể tồn tại ít ỏi trong dân gian, cuối cùng họ liên tục bị trói buộc trong không gian sống của mình, hơn nữa nếu chúng ta muốn nhìn thấy một đại vu cũng không phải là điều dễ dàng gì.

Mà Vu Vương...lại là một tồn tại bí ẩn mà tôi thậm chí cũng không dám nghĩ tới.

Hóa ra thực sự là có Vụ Vương.

Nghe giọng điệu của anh ta, kho của người luyện thi thể thuộc loại "thôn nhỏ", hơn nữa còn là "tạo phản"
Sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi rất nhiều, hẳn ta cắn răng nói: "Họ Mộc, anh muốn cướp cô gái này, nhưng mà phải chờ...chờ ba tháng, ba tháng nữa chúng ta sẽ cô ta cho anh, sau đó tùy ý anh chơi đùa!"
Ba tháng? Đầu óc tôi quay cuồng, người đàn ông trung niên này rất sợ Vu Vương, xem ra hắn ta định đuổi anh ta đi, nhưng ít nhất cũng phải chờ tôi sinh con rai Hôm nay ông già kia đã nói cái gì? Nếu có hai âm dương linh đồng Thi Vương, căn bản không cần sợ họ Mộc kia! Thì ra người luyện thi thể có ý định chống lại sự "cai trị"
của Vu Vương hay sao? Vu Vương giêu cợt: "Ba tháng? Đợi ba tháng sau, cô gái này đã bị các ngươi biến thành tơi tả rồi đúng không? Tôi muốn chơi đùa với một cô gái tả tơi hay sao?"
"Tôi đảm bảo chúng tôi sẽ không chạm vào cô ấy"
Người đàn ông trung niên liều mạng giải thích.

Tôi tìm tới một chút hi vọng sống cuối cùng, vội vàng kêu lên: "Đừng tin anh ta! Mục đích của bọn họ chính là đứa bé trong bụng tôi!"
Đứa bé? Khi Vu Vương nghe thấy những lời này, liền quay đầu nhìn tôi, đi về phía tôi mấy bước, khí thế mãnh liệt cùng thân thể của anh ta làm tôi sợ đến ngừng thở! "Trong bụng cô còn có đứa bé?"
Giọng nói của Vu Vương có chút không vui: "Hừ, vậy thì tôi không có hứng thú.

Ta còn tưởng rằng là một thân thể trong sạch.


Cô như thế này thì không thể làm vợ của tôi"
Trời ạ! Anh ta đúng là đồ ăn cướp, đến cướp giật người còn muốn có một người vợ hoàn mỹ? Coi như lấy được vợ rồi thì hãy thắp hương đi, được không? Tôi sắp ngất đi vì tức giận, nhưng bây giờ tất cả hy vọng của tôi là ở anh ta! Tôi sẽ giả vờ như không nghe những gì anh ta nói! Tên này trông rất hung dữ, nhưng không đến nỗi biến thái và độc ác.

Có lẽ anh ta có thể đưa tôi ra khỏi ngôi làng này! Chỉ cần tôi thoát ra khỏi kết giới, Giang Lãnh sẽ tìm được tôi! "Anh hãy chờ một chút đã! Chờ một chút! Bọn muốn dùng con tôi để luyện thi"
Vu Vương nhìn tôi và lạnh lùng hỏi: "Vậy thì sao?"
"Trong bụng tôi là bào thai âm dương, bọn họ muốn luyện thành Thi Vương để chống lại anh!"
Lúc tôi nói ra, ánh mắt của người đàn ông trung niên trên mặt đất như muốn giết tôi.

Vu Vương liếc mắt một cái, lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông trung niên, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, vươn tay nắm lấy hàm dưới của người đàn ông trung niên, lạnh lùng nói: "Quả nhiên là các người muốn tạo phản? Tại sao các ngươi lại muốn tìm bào thai âm dương? Cho rằng tôi vẫn chưa luyện được thành Độc Vương nên nghĩ mình có thể vươn mình tạo phản, đúng không?"
Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên dùng sức, dùng tay bóp mạnh vào hàm dưới của người đàn ông trung niên! Tôi nhìn thấy người đàn ông trung niên đang gào thét, lăn lộn vì đau đớn, tôi im lặng nhắm mắt không dám nhìn...tên Vu Vương này...thật là khủng khiểp...anh ta đi vê phía tôi, như một bức tường đứng trước mặt tôi, rút ra một thanh đại đao có hình dạng đặc biệt, chém ra một nhát, lập tức thanh đao đã cắt đứt sợi dây thừng đang trói tay tôi, tôi đột ngột ngã xuống, hét lên vì sợ hãi.

Bởi vì tôi sợ rằng tư thế té ngã này tôi sẽ không thể bảo vệ cái thai trong bụng! Vu Vương chế nhạo cười, duỗi một cánh tay ra.

Kết giới trước mặt tôi được vẽ bởi ông già đã đốt cháy cánh tay của anh ta với khói xanh, nhưng căn bản anh ta không hề để ý.

Anh ta vừa đi vừa gỡ bỏ những chỗ dây được trói trên người tôi, nhưng hai tay tôi vẫn bị trói chặt.

Tôi bị anh ta mang như một bao tải, vác trên vai đi ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.