Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 242: Trụ Thuần Âm





Tổ tiên lấy ‘dịch’ để khám phá trời đất huyền diệu, lấy thời điểm nhật nguyệt trong năm của thiên can địa chi xếp thành bát tự, chính là trụ năm, trụ tháng, trụ ngày, trụ thời gian.

Trong can chi số lẻ thuộc dương, số chẵn thuộc âm, có tất cả bốn trụ là số chẵn, đó là bốn trụ mệnh thuần âm.

Thuần âm hoặc thuần dương đều tương đối hiếm thấy, hơn nữa còn không phải là mệnh tốt.

Trên thư nói, người có bốn trụ thuần âm sẽ có tâm linh mạnh mẽ, bất luận mọi người là nam hay nữ, đa số đều rất xinh đẹp, sẽ gây ra tai hoạ…hơn nữa đường tình duyên không thuận lợi, sức sống yếu ớt.

Nữ thuần âm tính cách yếu mềm, ôn nhu lương thiện, dễ dàng cực đoan, đường tình duyên trắc trở, nhưng cũng có lợi cho sự nghiệp, cần phải rực rỡ tươi sáng như ánh mặt trời.

Hơn nữa rất thích hợp với màu đỏ, chiếc nhẫn cùng với con dấu Giang Lãnh tặng tôi đều là ngọc huyết, khi tôi còn ở Minh Phủ hình như cũng đều là mặc quần áo màu đỏ thẫm.

Nếu nói như vậy, đúng thật là rất khó mà trùng hợp đến thế.

Bốn trụ thuần âm, quan tài tử, sinh ra trong một gia tộc u ám quỷ quái có các giao dịch đen tối như nhà họ Mộ như vậy, sống chết có số,phú quý do trời.

Thời điểm tôi được giao phó nhẫn ngọc huyết đã xóa bỏ toàn bộ nghiệp chướng của nhà họ Mộ, đổi lại bình an cho gia tộc.


Bởi vì ông cố ngay từ đầu đã nghĩ sai rồi, chiếm cứ mộ của Quỷ vương sẽ phải hiến tế cho Quỷ vương mặt máu, còn phải cầu nguyện và hiến tế cho Quỷ vương kia.

Nếu không phải Giang Lãnh sớm đã xuất hiện bày ra kết giới, đoán chừng tôi cũng sẽ biến thành hành thi rồi.

Lại sau đó, yêu quái thành hình, linh thai kết tụ…tôi đối với chuyện đứa con này cố chấp gây gổ đến mức làm cho trong lòng anh phiền loạn, cuối cùng muốn làm phép ở thế gian một chút biến hóa hoa sen thành xương cốt, lại bị Thẩm Thanh Hà ghen ghét rắp tâm phá rối.

Giang Lãnh đã từng nói qua, tôi vì chút dục vọng riêng mà hóa nhụy sen thành người, nhụy sen làm người là nghiệp chướng của tôi, chính là do tôi.

Kỳ thật ngẫm lại, chuyện này cũng không thể gọi là tôi bị liên lụy, tôi cũng là một phần nghiệp chướng của anh.

Nếu tôi không hy vọng xa vời anh rủ lòng thương như vậy, không sa vào vòng ôm của anh, anh cũng sẽ không mang thêm nghiệp chướng.

Chữ tình này thật sự nhận không nổi mà phá cũng không được.

Tôi sớm chiều làm bài tập, niệm đi niệm lại tịnh tâm chú, niệm đến trời đất thay đổi, cũng không kiềm lại được tình yêu và dục vọng cuồng nhiệt đối với anh.

Tôi bấm tay mải mê niệm thần chú, độ u phục tà, cũng tích cóp không biết bao nhiêu thiện quả và đạo hạnh, chỉ có thể nỗ lực giảm bớt nghiệp chướng của anh.

Tôi chỉ là một thứ phiền toái như vậy, anh lại trả cho tôi một cái lời nguyền bất tử bằng máu, Đây là tình yêu và hứa hẹn mà anh nói không nên lời.

Tôi đành chịu hổ thẹn vậy.

Anh không muốn để cho tôi nhìn thấy bộ dáng quan tài tử, đã dùng lời nói cảnh cáo tôi, cũng là một phương thức ôn hòa nhất của anh, không nghe đúng không? Động ngón tay tôi liền đã ngoan ngoãn ngủ.

Thời điểm tỉnh lại đã ánh mặt trời sáng chói, tôi ngủ trên chiếc giường của chính mình, đầu óc ngây ngốc trong chốc lát, nhảy xuống giường bổ nhào qua cửa sổ đi xuống nhìn xem.

Phía sau viện ông Trần đang quét ở đằng tước, cảnh sắc bên ngoài là vòng văn hóa buôn bán, nào có biển hoa đỏ thắm như máu kia.

Nơi này không là Cực Lạc Thiên mà anh đã làm phép ra, mà là nhà của tôi ba tầng nhỏ tách biệt.

Tôi chạy xuống lầu, nhìn thấy anh trai tôi đang nằm ngủ ở trên cái sô pha rối tung, tấm thảm đắp lên lộ ra chỗ này một chút chỗ kia một chút.

Tôi vừa lấy cho anh ấy cái chăn, vừa nhìn ông Trần lặng lẽ từ từ tiến đến hỏi: “Cô gái, hôm nay có mở cửa buôn bán không? Cậu chủ hình như rất mệt, chắc là tối hôm qua thức đêm lái xe trở về nhỉ?”
“…Mở đi, không mở cửa có cảm giác trong nhà đều kín gió.



Tôi phân phó một câu, ông Trần liền đi mở cửa quét dọn.

Cửa lớn mở ra, một túi nhựa được buộc vào cửa chống trộm, là bữa sáng mà ông bác mỗi ngày đều không quản gió mưa đưa tới… Cũng không biết tại sao lại thế này, cái mũi của tôi đột nhiên lại cay cay một chút.

Ông bác hiện giờ cố gắng không tham dự vào những việc này, không phải ông ấy sợ chết, mà là ông ấy sợ liên lụy đến chúng tôi, ông ấy vì nghiệp chướng trước kia đã trả giá rất lớn, chúng tôi không thể tự mình cảm nhận được.

Bà cụ Ô được đưa về bên cạnh sinh sống, là để vì phòng tránh tình trạng bụng tôi có cái gì đó ngoài ý muốn tìm không bác sĩ kịp.

Ông Trần mỗi ngày đều có chức trách trong coi cửa tiệm, dọn rửa quét tước mua đồ ăn nấu cơm, toàn bộ việc nhà không cần tôi động tay.

Đứa trẻ Khải Lang kia không yêu cầu cái gì, nỗ lực giúp đỡ tất cả những gì có khả năng.

Ông bác thiện tâm kia tôi đến tên cũng không biết, không quản gió mưa đưa đến bữa sáng chỉ vì một câu cảm tạ.

Trái đất hình cầu, chỉ cần chính mình phát ra thiện ý, thiện ý sẽ xuyên qua biển núi đi qua biển người mênh mang trở lại bên cạnh bạn, có lẽ có chút thiện ý vẫn chưa về, nhưng vẫn là sẽ trở về.

Mà thiện ý lớn nhất bên người tôi chính là anh trai tôi, tuy rằng thời điểm tôi vừa mới trở về cùng nhau sống chung có chút xấu hổ, nhưng anh ấy rất nhanh liền trở thành một người không thể thay thế bên cạnh tôi.

Anh ấy lạc quan rộng rãi như vậy, nói không chừng chính là nhân tố thay đổi mệnh cách của tôi.

Tôi còn cố chấp cái gì đây? Bọn họ không muốn để cho tôi biết, tôi đây liền không thèm nghĩ, cơ duyên tới tự nhiên sẽ hiểu ra.

Trên mặt bài vị nhà tôi có vài tầng tượng thần, Tam Thanh ở trên, Lục Ngự ở giữa.

Thanh Hoa Đại Đế cùng với Trường Sinh Đại Đế cũng có trong đó, phía dưới là tôn thần của Minh Phủ cùng với ông bảy, ông tám.

Rửa tay thắp hương, tĩnh lặng một hồi.

Mỗi ngày đều phải thỉnh an bọn họ một lần cũng không dễ dàng, niệm cáo mệnh đến chua cả miệng.

Bất quá tôi là thực sự thành kính mà niệm, nhưng mà thời điểm niệm đến cáo mệnh Phong Đô, giọng điệu có chút không thích hợp.

Tôi phỏng chừng Giang Lãnh chỉ cần thoáng hao chút tâm tư, là có thể cảm ứng được tôi không thích hợp, tôi vẫn cười, vẫn cứ niệm, bởi vì khi niệm thì sẽ nghĩ đến anh.

Đương nhiên, anh ở điện Thiên Tử Minh Vương, bận rộn như vậy, đoán chừng không có tâm tư cảm ứng thỉnh nguyện của thế gian.


Sau khi cửa hàng mở ra, âm thanh ồn ào trên đường cũng chưa có thể đánh thức anh trai tôi dậy, tôi ngồi ở trên ghế sô pha nhỏ bên cạnh kiểm tra di động, có một loại năm tháng tĩnh lặng, liếc mắt một cái đã có cảm giác già đi.

Đáng tiếc rất nhanh liền bị hai cô gái phá vỡ! Tôi đau đầu nhìn Tống Thanh Vy xách theo bao lớn bao nhỏ đồ dùng trẻ con, còn có Lâm Thừa Liễu đang cùng mặc váy ngắn đi tới, hai người này sao lại cùng nhau đến tìm tôi đây… Tống Thanh Vy xách theo mấy thứ này tới tôi còn có thể lý giải, đưa cô ấy tới phòng của chính mình, nhưng mà cô Lâm cùng vào cửa một lúc tôi không một lý do mà để người ở lại dưới lầu, đành phải đòi cùng lên phòng tôi.

Thời điểm cô Lâm lên lầu còn quay đầu nhìn anh trai tôi vài cái, cười trộm nói: “Tôi cảm thấy anh trai cô còn rất đẹp trai.


Vô nghĩa, anh trai tôi là người có giá trị nhan sắc cao nhất nhà tôi, có thể không đẹp trai sao…nếu anh ấy có tâm tư đi lừa con gái nhà người ta, nói không chừng đã ngủ qua bao nhiêu cô đến chính mình cũng sẽ không nhớ rõ.

Còn người bố tốt của tôi trong khi anh ấy đang độ tuổi dậy thì đã dọa anh ấy, làm cho mọi ảo tưởng về phái nữ của anh ấy đã thu lại rất nhiều, sau khi vào đại học mới dám trỉ nhiệm, bằng không lại là một tên không thích con gái.

“…Cô còn muốn đánh chủ ý lên anh trai tôi à? Anh tôi không thích loại hình như cô, tỉnh táo lại đi.


Tôi nhịn không được khuyên một câu.

Cô Lâm bĩu môi nói: “Tôi có cái gì không tốt đâu? Sớm biết rằng là anh ta phải bồi thường tôi tiền đèn xe, tôi đã thừa cơ hội sai sử anh ta, để anh ta hẹn hò với tôi.


“Anh trai tôi phỏng chừng có bán xe của chính mình để bồi thường cho cô, cũng sẽ không hẹn hò với cô, chuyện anh ấy quyết định sẽ không đổi được, ấn tượng đầu tiên cô tạo cho anh ấy quá không tốt, hơn nữa với gia cảnh của cô…cô cũng biết, làm bạn bình thường còn khó.


“Hừ, đàn ông khác ai cũng đều vội vàng lấy lòng tôi đây, tôi đã tới nhà cô vài lần, anh ta đến liếc mắt nhìn tôi còn không có, tức chết tôi, không có một chút lịch sự.


Tống Thanh Vy nghe xong một hồi, mở miệng hỏi: “Cô là em gái của Lâm Thừa Dũng à?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.