Người này rõ ràng là đã bị nhập rồi, ác tính của luyện hồn lớn mạnh vô cùng, hắn ta đã mất ý thức hoàn toàn và thân xác này cũng không còn có các giác quan nữa, xung quanh hắn ta lệ khí tràn ngập, hắn cầm dao lên, vô cảm cứ thế băm vằm cái thi thể ở trước mặt.
Lúc hắn ta xoay người nhìn chúng tôi, thấy tròng mắt của hắn ta trợn ngược lên trên, trên khóe miệng máu cùng nước dãi chảy thành một đường.
Tên đàn ông này đã trở thành một tên đồ tể đẫm máu.
Hai cái thi thể này có lẽ chính là hai tên “côn đồ” bị đội A bắn chết ban nãy, lúc này đã không thấy hồn phách của bọn họ đâu nữa, tôi nghi ngờ là đã bị cái hố đen trên tường kia hút mất rồi.
Mà cái hố đen đó giống như là một vật thể sống vậy, ở một nơi xa xôi nào đó, đang nặng nề hít thở.
Tôi không cho hắn ta kịp bổ cái dao phay đó lên đầu chúng tôi, mà đã giơ tay lên kẹp thành một thủ quyết lập thần hổ đường!
Tôi không dám chủ quan, thần hổ có uy lực mạnh mẽ, bên tai tôi nghe được tiếng hổ gầm liền nhanh chóng tiếp tục tay đổi các động tác khác.
Lưng ngón út móc lấy ngón giữa, ngón cái ấn chặt vào lòng bàn tay…câu tà.
Ngón trỏ ngón giữa, ngón áp út ngón út bắt chéo nhau, hai ngón cái chụm lại, ấn chặt đốt ngón trỏ, giá quỷ.
Ba ấn quyết và chú pháp được thực hiện, tên “đồ tể” cũng đã bị thần hổ áp dưới đất, tà khí dày đặt đã bị ấn quyết câu tà của tôi kéo ra ngoài, lại bị ấn quyết giá quỷ bắt lại, khóa chặt không thể di chuyển.
Âm binh ở xung quanh liền đồng loạt xông lên dùng tầng tầng lớn lớn xích sắt khóa chặt luyện hồn.
Tôi cũng thở phào được một hơi, Lâm Thừa Dũng ngây ngốc một bên nhìn tôi liên tục xuất ra các ấn quyết, đơ người nhìn tê đồ tể đang nằm dưới đất không động đậy.
Luyện hồn này điên cuồng vô cùng, nhiều âm binh như thế mà vẫn khó mà giữ nổi nó, tôi chỉ có thể gọi thầm tên Giang Lãnh trong lòng, cũng không biết bên anh như thế nào rồi, đã bắt được người dẫn đường đó chưa?
Vấn đề ở bệnh viện Đại Thành rất nghiêm trọng, thế nhưng không thể nào mà thành viên nào của bệnh viện đều là những pháp sư tinh thông tà pháp như vậy, người lập ra kế hoạch và chủ mưu có lẽ là lãnh đạo của bệnh viện.
Còn người dẫn đường chắc chắn là một thành viên trong đó.
Đám âm binh giữ không nổi luyện hồn, Giá quỷ quyết cũng bị nó giằng ra được
Luyện hồn kéo theo xích sắt, xông về hướng của tôi…
Tôi liền vội lôi từ trong túi ra thanh kiếm gỗ đào khắc hoa nhỏ, kiếm khí lập tức xuyên qua ngực của luyện hồn, nó liền giống như bị tạt axit, nằm trên đất lăn lộn gào thét.
Có mấy lần Lâm Thừa Dũng muốn nổ súng, nhưng anh ta biết, súng đạn đối với đám này chả có tí tác dụng nào.
Anh ta chắn trước mặt tôi, hỏi: “Nó làm sao vẫn có thể di chuyển vậy? Phải làm thế nào mới khống chế được nó?”
Hai đứa nhỏ trong bụng giống như cảm nhận được có gì đó nguy hiểm, ánh sáng màu đỏ dựng một bức màn chắn trước mặt tôi, tôi tưởng rằng do luyện hồn này quá mạnh, khiến cho linh thai cảnh giác, nhưng không ngờ rằng, thứ làm cho linh thai sợ hãi lại ở cái động đen thui sâu hoắm trên tường kia!
Có một thứ trông như một khối thịt từ cái động đó vươn ra, tựa như đang liều chết muốn chen ra ngoài nhưng cái lỗ đó quá nhỏ, thứ đó liều mạng muốn chen ra ngoài, cuối cùng cũng ra được…
Một thứ hình trụ màu trắng ngà, giống như là thịt, trông cứ như một cái lưỡi lớn.
Lưỡi?
Thế thì thứ đằng sau đó phải lớn đến nhường nào?
Cái lưỡi đó lặng yên một lúc, sau đó liền cắp hết mấy cái mảnh thi thể lại, đến những mảnh nội tạng nát bươm dưới đất cũng không bỏ sót, nó quấn lấy hết tất cả rồi soạt một tiếng mấy thứ đó đều không còn gì…
“A…!” Tôi giật mình la lên một tiếng, nó đang ăn sao? Nó dùng những mẩu thi thể này làm thức ăn sao?
Tôi bị dọa đến mức đứng không vững, Lâm Thừa Dũng phía sau phải đỡ lấy tôi, đám âm binh xung quanh cũng giật mình hoảng sợ không thôi, nhất thời không dám tiến lên giữ lấy xích sắt, luyện hồn còn đang lăn lộn la hét dưới đất cũng bất ngờ bị nó tóm lấy!
Cái lưỡi đó như một con mãng xà khổng lồ, quấn lấy luyện hồn kéo về phía lỗ đen, Lâm Thừa Dũng cũng không nhịn được nữa, cầm súng lên bắn hai phát về phía cái lưỡi đó.
Viên đạn bắn vào nó giống như bắn vào một đống bùn đất vậy, lún vào trong nhưng là không thể đâm xuyên qua!
Thần hổ cũng gầm gừ lùi dần về đằng sau, cũng sợ hãi thứ ở bên trong cái hố đen đó, cái thứ đó cái gì cũng ăn! Thi thể, hồn phách cũng không chừa!
“…Cái thứ đó rốt cục là cái quái gì vậy?” Lâm Thừa Dũng khó tin nhìn cái lưỡi khổng lồ đó.
Tôi làm sao biết được chứ? Nếu như có thần tiên tồn tại, thì tất nhiên cũng sẽ có yêu ma quỷ quái, thứ ở trong đó, nói không chừng là một quái thú khổng lồ?
Cái lưỡi đó bắt đầu xông đến hướng của chúng tôi, ánh sáng đó của linh thai cũng càng lúc càng mãnh liệt, biến thành một tấm khiên che chắn cho tà khí đang bổ thẳng đến, đám âm binh trốn sau tấm chắn cũng nhờ vậy mà thoát được một mạng.
“Nữ chủ nhân! Cái động này quá kỳ dị rồi! Nó không phải quỷ dũng!” Tay sai âm phủ cũng lo sợ nói với tôi: “Xin nữ chủ nhân người mau chóng đi ra ngoài đi thôi!”
Tôi lui ra ngoài? Hình như trừ tôi ra thì chả ai có thể ngăn cản cái thứ này đâu nhỉ?
Bây giờ tôi lui ra rồi cái thứ đó càng lúc càng dài ra thì làm sao?
Ngón trỏ ngón giữa cong lên, ngón cái ép vào đốt giữa ngón áp út…Lập Ngục Thu Tà từ trong không trung hiện ra!
Tôi biết cái thứ mà tôi đang phải đối diện rất lớn, nên tôi đã cố hết sức, liều mạng khiến cho cánh cửa này phải thật lớn, nội tức trong cơ thể cuồn cuộn lên, khiến cho đôi mắt của tôi nóng rát đỏ rực.
Một cánh cổng khổng lồ được dựng lên sau lưng tôi, so với cái cổng của quỷ mà trước đó Giang Lãnh dùng để triệu hoán Thần Đồ Úc cũng chẳng nhỏ hơn là bao nhiêu.
Các tòa nhà xung quanh đều bị che lấp, cánh cổng lớn sau lưng tôi mở ra, từ trong đó có rất nhiều sợi xích sắt bay ra, quấn lấy cái lưỡi khổng lồ, ra sức kéo, liều mạng lôi thứ đó ra khỏi cái lỗ đen trên tường!
Cái thứ đó, có lẽ nào còn đáng sợ hơn cả quỷ dũng sao?
Cái lưỡi khổng lồ muốn thu trở về nhưng những dây xích sắt lại không hề buông lỏng, cả hai bên đều tranh chấp tới lui, sợi xích cũng bị kéo thẳng tưng!
“Lan Lăng! Dùng Bazooka có thể giải quyết được nó không?” Lâm Thừa Dũng gấp gáp hỏi: “Tôi dùng bắn trực tiếp vào trong cho nổ luôn thì sao?”
“…Nếu vậy có phải nguyên cái vùng này cũng sẽ bị phá nát luôn sao?” Tôi lo lắng lắc đầu: “Mấy thứ này có lẽ sẽ không thể giải quyết được bằng súng đạn bình thường đâu nhỉ?”
Bỗng có một tiếng vang rất lớn, dọa tôi sợ đến phát run, cái lưỡi khổng lồ ấy lại giằng thoát ra được rồi!
Bây, bây giờ phải làm sao đây chứ…
Thứ ở đằng sau đó hình như là quá to lớn, không thể từ đây mà kéo ra được, tôi do dự, không biết có nên thu lại cánh cổng ngục thu tà trước hay không, thế nhưng cái lưỡi đó cũng không bỏ qua cho dây xích sắt, nó cuốn lấy dây xích sắt, giống như muốn quyết chiến đến cùng với dây xích sắt!
Đúng lúc tôi đang rối rắm, bỗng một luồng khí lạnh thổi đến, đẩy lùi khí tức âm tà của cái thứ ngập tràn tà khí này.
“…Lùi lại!” Giọng của Giang Lãnh lúc này đối với tôi là ngọn lửa ngày đông, vị cứu tinh của tôi.
“Giang Lãnh!”
Anh đứng xuống ngay sau lưng tôi, thanh kiếm gần như trong suốt trên tay chớp mắt đã chém đứt những sợi dây xích đang bị khóa cứng: “…Lùi về sau một chút, đùng để cho tà khí làm ảnh hưởng đến em.
”
Giọng anh trầm tĩnh, nhưng tôi vẫn nghe ra một chút cảnh giác trong đó, thứ này lại khiến cho anh cảm nhận được uy hiếp sao?
Tác dụng của nước thuốc ban nãy Lâm Thừa Dũng sử dụng vẫn chưa ta, nhìn bóng lưng của Giang Lãnh, thấp giọng hỏi tôi: “Anh ta đây à?” Tôi nhẹ nhàng gật đầu.
Giang Lãnh một tay cầm kiếm, tay còn lại làm ra một Thiên Đinh quyết phức tạp, ấn tử vi phục ma, gọi ra thiên đinh lực sĩ xông đến cắt cái lưỡi khổng lồ ấy đi.
Một dòng máu đen phun ra, cái thứ ở sau bức tường nhanh chóng bỏ chạy, đến cả cái động đó cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, rất nhanh đã biến mất khỏi bức tường.
Giang Lãnh nhíu mày, bắt đầu đi về phía tôi: “Em thế nào rồi? Có bị thương không?”
Tôi lắc đầu, lại sợ anh sẽ bay đi mất, đưa tay nắm chặt tay áo anh, hỏi: “Cái thứ đó là gì vậy?”
Anh thu kiếm lại, tay ôm lấy tôi muốn đưa tôi đi: “…Trở về rồi nói.
”
“Chờ một chút!” Lâm Thừa Dũng gọi: “Người dẫn đường mà các anh đang đuổi theo thì sao!”
Giang Lãnh không ngờ anh ta có thể nhìn thấy anh, hơi dừng lại, lạnh giọng nói: “Tình hình cụ thể hơn thì Mộ Vân Thiên sẽ nói cho anh, ta đưa cô ấy về trước.
”
Ờm, tôi cảm thấy, hình như, anh đang…đang nổi giận sao?.