Biệt danh của Tạ giáo sư là Tạ Đỉnh Đỉnh, bởi vì lúc thầy ấy trở thành phó giáo sư thì tóc bắt đầu hói (tạ đỉnh), nên sinh viên đặt biệt danh cho thầy ấy như vậy.
Thầy ấy chỉ mới bốn mươi tuổi, bị sinh viên đặt cho cái biệt danh như vậy tất nhiên sẽ bực bội, mà kết quả khi bị chọc tức là trở nên vô cùng nghiêm khắc, rất hung dữ, cho nên lớp chuyên ngành của thầy ấy luôn có tỷ lệ chuyên cần cao nhất.
Chuyên ngành truyền thông chính thống của tôi cơ bản không phải là ngành quá nổi tiếng.
Hiện nay, các phương tiện truyền thông hiện đại đang thay thế các phương tiện truyền thông chính thống, các bạn học cùng lớp của tôi đa phân đều là trai xinh gái đẹp đang nghĩ cách để nổi tiếng trêи mạng, hoặc nghĩ cách tự mở công ty truyền thông riêng, vân vân.
Tôi không hê có nhu cầu làm trong ngành này, tôi cũng giống anh hai, không biết ý nghĩa của việc nhất định phải thi vào đại học top đầu, cuộc sống của chúng tôi không giống những người bình thường khác, đi học giống như là một trải nghiệm mà bố bắt chúng tôi thực hiện để hình thành mối liên kết với sinh hoạt của những người bình thường.
Anh hai tôi đã đến năm thứ năm rồi, những bạn học khác của anh ấy đều đã đến thực tập ở những bệnh viện lớn, anh ấy lại đi cửa sau, vừa ở nhà chơi game vừa làm gian thương; còn tôi mới học năm thứ nhất, mà mục tiêu của cuộc sống lại vô cùng mờ mịt.
Tôi nghe thấy tiếng anh hai tôi quát to dưới lầu, nên liên nhanh chóng ngôi dậy, xuống dưới liên nhìn thấy lão Trân đang quỳ trước sô pha nhà tôi, còn anh hai thì vừa thu dọn đồ đạc vừa mắng ông ta.
"Cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi còn giả mạo lừa gạt người khác, bị nữ quý ám là đáng kiếp! Cho người một ngày mang khối gỗ điêu khắc đó mang về đây, bằng không thì không thương lượng thêm gì nữa!"
"Thiếu hiệp, nữ quỷ kia thật sự đã bị cậu thu phục rồi sao? Tôi thật sự không muốn chết, tôi còn chưa có con, không muốn tuyệt hậu như vậy!"Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
"Hừ, làm nhiều chuyện trái đạo lý như vậy, đáng bị tuyệt hậu lắm!"
Anh hai tôi đang ôm chăn, nhìn thấy tôi bước từ trêи lâu xuống, liền quan tâm hỏi han: " Lan Lăng yêu dấu, em không sao chứ? Mấy con quỷ đó thế nào rồi? Chồng em đã thu thập hết bọn chúng rồi sao?"
Tội dụi mắt gật đầu, lão Trân vừa nhìn thấy tôi liên nhào đến, quỷ xuống nói: "Nữ hiệp, cô là người thiện lương nhất, cô giúp tôi cầu xin ông chủ Chung với, tôi vẫn còn giữ tiên đặt cọc của ông ấy, xin cô nói giúp ông ấy tha cho tôi lần này...Tôi cũng biết ông ấy hắc bạch đều không ngán, tôi là nghèo đến phát điên mới đi lừa gạt ông ấy..."
"Ông vẫn nên nghe lời anh hai tôi đi, mang đồ gỗ điêu khắc kia về đây, nữ quỷ kia cũng đã bị câu hôn đi rồi, đến đó lấy sẽ không xảy ra chuyện chuyện, như vậy bọn tôi cũng dễ xin giúp ông hơn" Tôi bất đắc dĩ nhìn tên thân côn lừa bịp gian trá này.
"Được, được...nhưng tôi không có xe, có thể tìm người đi cùng tôi được không? Tôi vân có chút sợ..." Tôi trừng mắt nhìn ông ta, rồi gọi điện cho tay sai âm phủ Đại Bình, sau khi đồng ý tốn gân ba trăm rưỡi triệu, Đại Bình liên trở thành nhân viên bán hàng trong cửa hiệu của chúng tôi.
Đại Bình lấy xe chở lão Trân đến chỗ lấy đồ gỗ điêu khắc, sau khi ông ta đem đến chỗ chúng tôi, anh hai tôi liên cưa nó ra, thì thấy bên trong có vài khối hài cốt cháy đen.
Giang Lãnh nhìn mấy khối hài cốt này, nhíu chặt mày: "Khối điêu khắc này làm từ gỗ sưa, còn đặt mấy khối hài cốt này vào, sẽ tạo thành một hộp hài cốt...
Thứ này vô cùng tà khí, sẽ không vô cớ xuất hiện ở một nơi thông thường, chắc chắn là có người có ý mang đến." Anh ta dùng nhíp kẹp một khối hài cốt lên nhìn kỹ: "Đây là hài cốt của người lúc còn sống đã trúng nguyền rủa...
Trêи hài cốt có đốm đen." Tôi hơi rũ mắt nhìn xuống, thôn Hoàng Đạo trong truyền thuyết, ăn thịt người chết là chuyện quan trọng nhất, gần như toàn bộ người trong thôn đều điên cuồng cả, cả hàm răng của nữ quỷ kia đều có màu đen, có phải ả ta cũng là người của thôn Hoàng Đạo? Sau khi chết liền biến thành ác quỷ tiếp tục ăn thịt người? Anh hai cũng có suy đoán giống tôi, anh ấy cũng nghi ngờ khối gỗ điêu khắc này được mang ra từ thôn Hoàng Đạo, cư dân ở thôn mới Thạch Tuyên Câu chẳng phải là chuyển đến từ thôn Hoàng Đạo hay sao? Không ngờ đến lão Trần lại mở miệng nói: "Mọi người biết về truyền thuyết của thôn Hoàng Đạo sao? Tôi chính người người dân trong thôn Hoàng Đạo đây." Ông ta vừa dứt lời, tôi với anh hai đều hoảng sợ đến nhảy dựng, tôi lập tức trốn vào trong ngực của Giang Lãnh...
Ông ta sẽ không đột nhiên há to miệng như bồn máu chứ? "Ài, mọi người đừng sợ, tôi còn chưa nói hết mà...
Tôi sinh ra vài năm sau nạn đói lớn, lúc tôi sinh ra vẫn rất bình thường, lúc tôi bị mẹ mình bán đi, bán cho một người họ hàng xa, khi lớn lên thì nghe bà ấy đã chết, chính phủ thì ban lệnh dời thôn cấp nhà ở, mới nghĩ cách đổi hộ khẩu, liên dời hộ khẩu đến căn hộ bây giờ, đối với lời đồn về thôn Hoàng Đạo tôi cũng có nghe, nhưng cũng chưa có ai chứng kiến tận mắt, nên chắc lời đồn cũng chỉ là phóng đại thôi..."
Tôi trừng mắt nhìn ông ta: "Phóng đại? Chuyện nữ quỷ ăn thi thể là chính mắt ông chứng kiến, cũng là phóng đại sao? Tôi nhìn thấy cả hàm răng của nữ quỷ đều có màu đen, chính là lúc còn sống đã ăn thịt rất nhiều người, nếu đến lúc nào đó ông không có đồ ăn cung cấp đủ cho ả ta, ả ta sẽ ăn luôn ông đấy!"
Lão Trần nghe vậy, sợ đến mức kẹp chặt hai chân, anh hai tôi tức giận hét lên: "Con mẹ nó, ông đừng làm bẩn sàn nhà tôi, lão già chết tiệt, nhát như chuột mà trong đầu thì đầy chủ ý xấu xa, lúc nào cũng nghĩ chuyện kiếm lợi của người khác, tối nay đi gặp ông chủ Chung, ông phải tự mình dập đầu nhận sai biết chưa?"
Giang Lãnh rất ít hứng thú với chuyện gì, đột nhiên mở miệng nói: "Tôi muốn đi cùng." "Hả...anh đang nói với tôi sao?" Tôi hơi sửng sốt.
Anh hai nói giọng thoáng trêu chọc: "Phí lời, cậu ta ôm em chặt như vậy, không nói với em thì nói với ai? Chẳng lẽ là nói với anh?" Chết, tôi quên mất bây giờ anh hai tôi cũng nhìn thấy anh ta rồi...
Tôi thấy hơi xấu hố ngấng đầu ra khỏi lông ngực của Giang Lãnh, mặt hơi ửng hồng.
Lão Trân thấy vô cùng mơ hồ: "Thiếu hiệp, nữ hiệp, hai người đang nói chuyện gì vậy?" "Không phải chuyện của ông!" Buổi tiệc của ông chủ Chung diễn ra vào buổi tối, nhưng buổi chiều tôi lại có tiết nhất định phải đi học, là môn chuyên ngành của Tạ Đỉnh Đỉnh.
Tôi không dám nghỉ học nữa, thầy ấy đã nói rõ, vằng học ba lần thì toàn bộ điểm thành phần của kỳ này đều sẽ nhận điểm không.
Tống Thanh Vy nhỏ giọng thầm thì với tôi: "Cho dù làʍ ȶìиɦ với bạn trai thích đến mức nào, thì cũng không thể vắng tiết của Tạ Đỉnh Đỉnh được đâu! Làʍ ȶìиɦ lúc nào mà không được? Nhưng mà chọc giận Tạ Đỉnh Đỉnh thì môn này cậu chắc chắn không qua nổi!" "...
Rồi rồi rồi" Tôi cúi đầu khiêm tốn tiếp thu.
Tạ Đỉnh Đỉnh vừa bước vào phòng học, liền gọi tôi: "Mộ Lan Lăng, em có cần điếm thành phần nữa không?" Tôi đứng dậy xin lỗi: "Xin lỗi thầy ạ, lần sau em sẽ không vậy nữa."
"Thầy biết bố em nằm viện, trách nhiệm của em rất nặng nề, nhưng vắng tiết môn chuyên ngành chính là đang bóp chết tương lai của bản thân biết không? Thây cho em thêm một cơ hội, đoàn kịch nói thiếu diễn viên, em đến đó giúp đỡ đi" Tạ Đỉnh Đỉnh không thèm nghe tôi giải thích liên phân nhiệm vụ cho tôi.
Tôi không ngừng than khổ trong lòng, làm sao tôi có thời gian tập luyện đây? Tống Thanh Vy liên nói đỡ cho tôi: "Thầy ơi, bố của Lan Lăng nhập viện, cậu ấy không có thời gian đi hoạt động ngoại khóa, gia đình cậu ấy là gia đình đơn thân, anh hai cũng đang bận rộn chuyện tốt nghiệp."
Tạ Đỉnh Đỉnh gật đầu nói: "Không cần luyện tập, đến ngày đó chỉ cần thay trang phục đứng đúng vị trí là được, chỉ có một hai câu thoại mà thôi." Thây ấy đã đến vậy rồi, tôi chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, đến lúc tan học thì khu giảng đường dường như có gì đó khác lạ, rất nhiều nữ sinh quay đầu nhìn đằng sau, có vài người còn lấy cả di động ra, tôi nhìn theo ánh mắt của mọi người thì thấy...
Giang Lãnh đứng ở cống trước cửa sảnh chính, đang cau mày nhìn hai nữ sinh trước mặt