Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 69: Bữa tiệc không lành



"Tôi có bạn trai thì làm sao nào?" Tôi nhíu mày đầy khó hiểu.

Giang Lãnh nghiêm mặt, cảm giác áp bức tỏa ra khắp nơi, tôi đứng kế bên anh ta còn cảm thấy khó thở, cậu ấm Hầu Văn Khải càng chịu không nổi sự áp bức này.

"A...Khụ...Không có gì, tôi chỉ hơi tò mò thôi, trong tài liệu viết răng cô chưa từng thân thiết với người khác giới cho nên tôi có hơi ngạc nhiên."

Tài liệu? Tôi sửng sốt một lúc mới hiểu được ý của anh ta: "Hầu Văn Khải, anh có ý gì? Anh điều tra tôi à?"

Hầu Văn Khải vội lắc đầu: "Không phải nha, không phải tôi! Cô hiểu lầm rồi, là chú Chung không yên tâm hai người trẻ tuổi các cô, cố ý phái người đi điều tra một chút, biết được mấy người học thức uyên sâu, ông ta mới yên tâm nhờ mấy người làm việc, cái trận đó rất tà môn, ông ta sợ liên lụy đến mọi người!"

Tôi cười khinh một tiếng, ông chủ Chung là một người từng trải, ông ta sẽ nghĩ đến người khác sao? Đang đùa gì vậy! Ông ta chắc chắn đã điều tra chúng tôi kỹ lưỡng hết cả rồi! "Em gái Lan Lăng à, đừng giận, đừng giận mà! Chúng tôi thật sự không có ác ý — AI!" Hầu Văn Khải đột nhiên kêu lên.

Giang Lãnh ngoäc ngón tay, nắp xe của anh ta liên bị trúng đòn, văng ra xa, dọa cho anh ta quát to một tiếng.

",".

Cậu Hầu, từ từ sửa xe, chúng tôi đi trước đây." Tôi trừng mắt với anh ta, cái tên này thật khiến người khác chán ghét! Tôi vội vàng kéo Giang Lãnh rời đi, buồn bực than phiên: "Nếu nhự không phải nể mặt tên này là khách hàng lớn thì tôi chẳng muốn cho anh ta bước vào cửa hàng nhà tôi đâu...Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^

"," Nghiệp chướng của nhà anh ta quá nhiều, nhẹ thì tán gia bại sản, người nhà phản bội, nặng thì tai ương đổ máu, cửa nát nhà tan." Giang Lãnh thản nhiên nói.

Tôi cười nói: "Anh tôi cũng nói như vậy...

Nghiệp của nhà tôi cũng không ít, anh xem bố tôi, anh tôi và tôi cơ hồ đều là sống cô độc đến già." Vẻ mặt Giang Lãnh đã không còn giận nữa, nắm lấy tay tôi nhưng lại không nói gì cả.

Ông chủ Chung vui vẻ nhìn chúng tôi: "Hai vị nhân tài đúng là không giống người thường, vừa ra tay liên có thể tìm ra lão Trân, còn xử lý sạch sẽ đô mà ông ta lấy trộm, đúng là người trong gia đình uyên sâu có tiếng mài!" Anh tôi miễn cưỡng đáp lại: "Nhà chúng tôi chuyên về làm ăn buôn bán, mấy thứ này chỉ là phụ thôi, ông chủ Chung đừng khen sai." Ông chủ Chung có chút xấu hổ, chuyển sang lão Trần đang quỳ dưới đất, nở nụ cười kinh khủng: "Trân đại sư, ông xem, tiên cọc tôi cũng đưa cho ông rồi, chuyện này cũng kéo dài lâu như vậy, ông có phải cũng nên hóa giải giúp tôi chứ?" Lão Trân đã hơn năm mươi rồi, ông ta đương nhiên biết rằng ông chủ Chung là một con rắn độc, nói muốn chặt vài ngón tay của mình là không phải nói chơi.

Ông ta quỳ trêи nền cười xòa: "Ông chủ Chung, nói thật với ông, lão già này năng lực có hạn, ông cứ coi như là thả con tép bắt con tôm đi, hai vị thiếu hiệp này chắc chắn có thể giúp ông xử lý những việc còn lại, sáu trăm triệu tiên đặt cọc tôi sẽ trả lại cho ông, coi như là tôi học một bài học đi, làm không công một chuyến!" Tôi âm thầm trợn mắt khinh bỉ, lão già này mặt dày thật sự, còn thả con tép bắt con tôm? Ông ta ngoại trừ lừa bịp trộm cắp ra thì còn biết gì nữa? Ông chủ Chung tất nhiên không chấp nhận: "Tôi nghe nói vị pháp sư nào đó bày cục rồi thì người ngoài sẽ không được nhúng tay vào, ông lấy đi khối gỗ điêu khắc trong trận, điều này chứng tỏ ông đã nhúng tay vào chuyện này rồi, bây giờ còn muốn rút lui à, e rằng không ổn lắm đâu..." Ngữ khí của ông †a càng ngày càng nguy hiểm, sắc mặt của lão Trần cũng càng ngày càng trắng bệch, nhìn qua tôi với ánh mắt khẩn câu.

"Chú...

Khụ, chú Chung " Tôi cười bảo.

Ông chủ Chung lập tức quay người qua tôi cười tủm tỉm: "Cô Lan Lăng có gì muốn nói sao?" "..

Chúng tôi đã dạy dỗ lão Trần rồi, ông ta thật sự không có bản lĩnh hóa giải pháp trận này, ông tha cho ông ấy lần này đi." Tôi nói giúp cho lão Trân.

Ông chủ Chung cười ôn hòa: "Chỉ cần cô Lan Lăng mở miệng, tôi tất nhiên sẽ đồng ý rồi, đều theo ý cô!" Ông ta vung tay, hai tên vệ sĩ liên xách lão Trân ra ngoài, ông chủ Chung cười hỏi: "Không biết cô có cách nào hoá giải pháp trận này không?" "Chú Chung có đem theo tài liệu không?" Tôi hỏi.

Ông chủ Chung lập tức sai cấp dưới đem đến một cái túi dày đựng hình ảnh mà ông ta thu thập được khắp nơi, có một số tấm là dùng điện thoại chụp lại khi phát hiện có pháp trận, một số tấm là hình ảnh còn sót lại sau pháp trận, còn có các tấm ảnh hiện trường xảy ra sự việc ngoài ý muốn.

"Dựa theo sự dặn dò của cô, tôi đã rửa hết các tấm ảnh mà tôi có thế thu thập được ra rồi, chính là những thứ này." Ông chủ Chung lắc đầu nói: "Sáu người, đã có sáu người chết rồi." Giang Lãnh nhìn xuống tấm ảnh đầu tiên, pháp trận lúc đó vẫn còn chưa bị phá, đây tấm ảnh được máy đào đào ra, có bảy cây cột nằm lung tung trêи đất, kế bên mỗi cây cột hầu như đều có một món đồ, trong đó có một khối gỗ điêu khắc mà lão Trân đã trộm đi.

"Các đồ vật khác đâu, ông để nó ở đâu rồi?" Tôi ngẩng đầu hỏi.

"Sao tôi dám đem về? Toàn bộ đều bị máy ủi chôn xuống đất rồi, ở ngay bãi đất bỏ hoang." Ông chủ Chung lắc đầu thở dài: "Nếu như tí nữa ăn xong mọi người đều rảnh thì cùng tôi đi đến đó xem thử không?" "..

Được.' Tôi biết ngay đây là bữa ăn không lành mà, ông chủ Chung này hết kiên nhẫn chờ đợi rồi, nhất định sẽ thúc giục chúng tôi đến đó xem thử.

Hạng mục khai phá hiện nay đa phân đều là vay mượn tiền của ngân hàng, lãi suất rất cao, đình công một ngày sẽ dẫn đến tổn thất rất lớn, đương nhiên là làm xong càng nhanh càng tốt.

Chúng tôi đi theo ông ta đến bên kia của thành phố, ông ta phát triển nhà ở và biệt thự sa hoa ở đây, diện tích nền rất rộng.

Bây giờ đang đình công nên xung quanh chỉ còn lại những ánh đèn của các công nhân sống ở đây.

Vừa xuống xe, tôi liên nhìn thấy một bóng người bò trêи nóc lâu hai của một căn nhà đơn sơ giản dị.

"Ông chủ Chung, đó là ai vậy?" Tôi vội hỏi.

Ông chủ Chung vốn không quen biết những công nhân này, liền sai người đi gọi công nhân đó qua đây.

Trong vài phút chờ đợi, chúng tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng rất quỷ dị, công nhân bò lên nóc nhà đó đang khoa tay múa chân nhảy trêи đó.

Kiểu nhảy rất không bình thường, hai chân anh ta bay lên cao rồi lại hạ xuống, hai tay cũng theo đó mà vung loạn, giống như có một sợi dây thép vô hình đang điều khiến anh ta nhảy lên nhảy xuống.

"Này! Cậu đang làm gì đó!" Vệ sĩ của ông chủ Chung rống một tiếng từ đằng xa.

Người nọ dường như không nghe thấy, vân nhảy lên nhự cũ, rồi lại đáp xuống trêи nóc nhà giản dị màu xanh da trời, anh ta dùng sức như muốn đâm xuyên qua nóc nhà vậy! Tôi bỗng nắm chặt Giang Lãnh ở kế bên, run rẩy nói: "Giang...

Lãnh, có, có phải là tôi nhìn nhầm rồi không? Bên đó..." Anh tôi cũng nhìn thấy được có chút khác thường, liên lấy đèn pin từ trong xe ra, bật hết công suất rồi chiếu về phía bên đói Tôi rùng cả mình, tôi không có nhìn lầm, anh ta đang nhảy với tư thế hết sức quỷ dị là do trêи đầu anh ta có một bàn tay nhuốm đầy máu! Bàn tay ấy nắm lấy tóc của anh ta, xách lên rồi thả xuống, cứ như xem anh ta là một con vật nhỏ mà giày vò, cuối cùng, bàn tay đó buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.