Trong ánh mắt của anh có chút mờ mịt khó mà nhận ra, thế nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, nếu như không phải ở khoảng cách gần như thế thì chắc chắn tôi cũng không thể nhận ra được.
"..Em đau sao?"
Anh nhìn thấy mấy vết dâu tây nhỏ trông vô cùng đáng thương thì khẽ cau mày.
Hỏi như vậy có khác gì không hỏi chứ...Mặt của tôi nóng lên như bị lửa đốt vậy.
Thấy tôi không nói gì nên anh cũng không lên tiếng mà đứng dậy, vẻ mặt của anh thế mà có chút...Buồn bực.
Anh buồn bực gì chứ? Chẳng lẽ anh thật sự định đi ngủ hay sao? Không phải anh nói ngủ hay không cũng không quan trọng sao? Tôi cần tưởng anh không cân ngủ cơ đấy.
Nếu chẳng may anh đang ngủ thật thì tôi cũng không thể trách anh, anh chịu ngủ bên cạnh tôi, điều này chứng tỏ anh tin tưởng tôi.
"Không sao đâu, tôi không...Không đau."
Tôi nói một câu trái với lòng mình.
Quả thật không đâu, nhưng mà thật sự rất ngứa.
Tôi cảm thấy rất khó chịu khi mặc nội y, đã là tháng mười một nên tôi lén lút không mặc đồ lót, mặc một chiếc áo len mềm, quấn khăn, sau đó khoác thêm áo gió, cứ như vậy đến trường.
Cách ăn mặc này trốn người khác thì không thành vấn đề, nhưng hôm nay Tống Thanh Vy là người lái xe, cô ấy vỗ lên lưng tôi một cái coi như chào hỏi, sau đó lại nhìn vào tay của cô ấy rồi hỏi: "Hôm nay cậu không mặc à?"
"Suyt!"
Tôi thật sự muốn quỳ lạy với cô ấy luôn! Khóe miệng của cô ấy khẽ co rút, nhỏ giọng hỏi tôi: "Cậu làm sao vậy? Chẳng lẽ đồ lót lại nhỏ đi sao? Lan Lăng, không phải là cậu mang thai đấy chứ?"
Tôi hoảng sợ nhìn cô ấy, trong lòng có chút chột dạ hỏi cô ấy: "Cậu nói linh tính gì đấy..."
"Hiện tại chị họ của tớ đang mang thai, bộ ngực của chị ấy đang tiếp tục phát triển, tớ thường đi mua nội y cùng với chị ấy vào cuối tuần...Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Này, nói nhỏ với cậu nhé, chị ấy bắt đầu cho con bυ" rồi, hóa ra chị ấy sẽ có cho con bυ" trong ba tháng giữa thai kỳ.
Đây là lần đầu tiên tớ biết một chút thức ăn dành cho trẻ nhỏ!"
Tống Thanh Vy nói chuyện vô cùng hưng phấn.
"..
Đồ biến thái nhà cậu, cậu quan tâm tới chuyện này làm gi?"
Tôi tránh xa cô ấy ra mà không biết nên nói gì.
Cô ấy nói với đôi mắt sáng ngời: "Vi vẫn còn cơ hội phát triển nên tớ không muốn nghĩ đến chuyện nâng ngực.
Tớ mong nó to lên một chút, c là đủ rồi! To giống như cậu thì mệt chết, mặc quần áo cũng phải bảo thủ, trông quê mùa chết đi được, tuy là nói có chút phóng đại, nhưng nhìn xem cậu bọc kín như thế nào kìa!"
"
Vâng, vâng..."
Tôi né tránh móng heo muốn tập kϊƈɦ của cô ấy, không ngờ lại có chút quá tay khiến tôi đụng phải người ở đẳng sau.
Tôi vội vàng quay đầu lại xin lỗi thì hóa ra là Quách Vân Kỳ.
Vân Kỳ chủ động chào hỏi với tôi: "Chào Lan Lăng, hôm nay cậu ăn mặc trông đẹp thật đấy."
Tôi với Tống Thanh Vy khẽ liếc mắt nhìn nhau, trông dáng vẻ ăn mặc quê mùa này của tôi đẹp ư? Tống Thanh Vy liên đáp lời: ân Kỳ, có phải gần đây cậu đang yêu đương phải không? Trong da mặt của cậu đẹp hơn rôi đấy!"
Nụ cười trêи mặt của Vân Kỳ không thể che dấu được: "Ừm, tôi vừa mới có bạn trai..."
"Không phải chứ, rốt cuộc là người nào lọt vào tầm mắt của người có ánh mắt cao như cậu chứ?"
"Cũng được, là họ hàng của Lan Lăng."
Vân Kỳ cười với tôi, như thể coi tôi là người một nhà với cô ta vậy.
Trông mặt của cô ta trắng bệch vì cô ta thích trang điểm cho nên tôi cũng không nhìn rõ sắc mặt của cô ta, nên cũng không nhìn ra trêи người cô ta có hắc khí hay không, nhưng từ lời nói cùng với cử chỉ của cô ta thì tôi cũng cảm nhận được cô ta khá bình thường, không hề bị có dấu hiệu bị hút dương khí.Cô ta suốt ngày bị Mộ Vân Giang cao giọng sai bảo, xem dáng vẻ dịu dàng này của cô ta thì thật sự rất khó tưởng tượng phản ứng của cô ta như thế nào khi biết Mộ Vân Giang chỉ là một cái xác chết khoác tấm da người biết đi.
Thật ra tôi cũng chẳng có quyền để lo cho cô ta, người mà tôi yêu cũng chẳng phải là khác so với người thường hay sao? Sau khi Vân Kỳ đi, Tống Vy Thanh liên tám chuyện với tôi: "Bạn trai của cô ta thật sự là họ hàng nhà cậu sao? Người họ hàng nào vậy? Anh ta cũng thật là tinh mắt! Gia thế của Vân Kỳ vô cùng tốt, là quan đời thứ hai đấy, bố của cô ta còn là phó thị trưởng nữa đấy!"
Phó thị trưởng sao? Trong lòng của tôi có chút lo lắng, cái "người"khoác bộ da của Mộ Vân Giang có phải có âm mưu gì khác hay không? Vị trí trong vòng của chúng tôi cũng không có liên quan gì nhiều với đa số người bình thường khác, thế nhưng càng là các quan chức cao cấp thì lại càng tin tưởng vào âm dương huyền thuật, sở dĩ người trong vòng này khá khiêm tốn là bởi vì đa số giao dịch với khách hàng cần phải đảm bảo bí mật.
Còn đối với Vân Kỳ mà nói, Mộ Vân Giang chính là người của thế gia trung y lâu đời, chuyện này cũng không hẳn là dối trá gì cả, quả thật bố mẹ của anh ta làm trong ngành sản xuất y dược, thế nhựng cũng không phải là thế gia, mà là chuyên trị cho những người gặp phải ma quỷ hay âm khí, cũng khá giống với tiệm thuốc Đông y của bà cụ Ô. .
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Thế nhưng Mộ Vân Giang nói cái gì mà trêи người phụ nữ có 3 vật quý, trong miệng, ngực, phía dưới...Còn nước tiết ra chính là tạm tính.
Theo tôi, lời này chính là một loại tà pháp tẩy não.
Tệ nhất là Vân Kỳ cũng tin tưởng nó, xem ra cô ta coi nó như là thứ để duy trì tình thú trong giường chiếu.
Lúc Giang Lãnh nghe được tôi nói về vấn đề này thì lắc đầu nói: "Cách nói chú điều hòa âm dương này nhất định có đạo lý riêng nhưng lại bị đám bàng môn tà đạo xuyên tạc...Em đừng có tin."
"Đương nhiên là tôi không tin rồi! Thế nhưng chỉ là tôi cảm thấy Mộ Vân Giang tìm tới Vân Kỳ không chỉ tiếp cận đơn giản như vậy, bố của Vân Kỳ là phó thị trưởng, là người có quyền có thể có thể giúp cho Mộ Vân Giang làm được thêm nhiều việc hơn"
Trong lòng tôi có chút lo lắng.
Giang Lãnh lạnh lùng nhìn tôi: "Em cần phải đề phòng người tên Vân Kỳ này, cô ta cũng không thể coi là một người bình thường được nữa, hôm đó cô ta đăng lên vòng bạn bè nói là chờ bạn trai đưa đi ăn khuya, thế nhưng Mộ Vân Giang căn bản là không hê đi mà lại đến bắt cóc em, không chừng vụ va chạm xe hôm nọ cũng là do Mộ Vân Giang sắp xếp, xem ra tất cả chuyện này đều đã được tính toán sẵn hết rồi."
Tôi khẽ cản môi, cứ nghĩ đến chuyện này, tôi nghĩ thật sự rất khó đề phòng.
"Lãnh..."
Tôi cúi đầu khẽ gọi tên anh, mất anh tối sầm lại rồi nhìn thẳng về phía tôi.
"Tôi...
Tôi muốn hỏi anh, chẳng lẽ anh không có một chút cảm tình nào với đứa trẻ này hay sao? Anh thật sự nhân tâm hy sinh một đứa trẻ đã thành hình rồi hay sao..."
Tôi nhịn không được mà mở miệng hỏi.
Cho dù biết anh sẽ tức giận nhưng tôi vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
Thế nhưng anh không hề tức giận như tôi tưởng mà chỉ lạnh lùng nhìn tôi.
Trong lòng tôi có chút tuyệt vọng, thật sự chúng tôi không thể nào chạm tới vấn đề này được hay sao? Nhưng hôm nay tôi vẫn muốn tiếp tục hỏi một chút, tôi có chút cảm giác được thái độ hiện tại của anh đối với tôi không còn giống như trước đây nữa, có lẽ...Tôi cứ nhủ trong lòng mình có lẽ anh sẽ có một chút không đành lòng nào đó.
"Nếu như còn thời gian, còn có cách khác thì tôi cũng không muốn hy sinh một người phàm."
Thanh âm của anh trong trẻo mà lạnh lùng: "Mộ Lan Lăng, hãy nghĩ tới những chuyện mà em đã từng gặp phải đi, nếu sau này có cơ hội...
Thì em hãy tự đi ngắm nhìn khung cảnh ở thôn Hoàng Đạo xem, đến lúc đó có lẽ em có thể hạ được quyết tâm."
Tôi im lặng không nói gì, một lúc sau, tôi mới phá vỡ không khí trâm mặc bằng tiếng cười: "Nếu anh đã có ý định như vậy thì tôi cũng không muốn cãi lại nữa...
Chỉ là tôi cảm thấy tỉnh bố máu mẹ, có một sinh mệnh đang dần lớn lên ở bên trong, làm như vậy là không công bằng với đứa trẻ."
Tôi xoay người khẽ lau nước mắt, Giang Lãnh giữ chặt lấy tôi: "Nếu như em muốn có con thì sau này vẫn có thể có."
"Giang Lãnh, không phải bất cứ người phụ nữ cũng muốn tự dưng lại có con cả, nhất là ở tuổi này như tôi...Nếu như muốn có con thì chỉ đơn giản là vì yêu bố của đứa trẻ mà thôi, anh không hiểu đâu"