Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 98: Vân Kỳ điên cuồng



Tôi nhìn cô gái bước vào cửa tiệm nhà tôi.

Cô gái đó chính là Vân Kỳ.

Sao cô ta lại đến đây chứ? Tôi với anh tôi nhìn nhau, thâm đề cao cảnh giác.

Rốt cuộc cô ta và Tư Đô Nam, còn có con quái vật khoác lớp da của Mộ Vân Giang có quan hệ gì với nhau? Giờ cô ta đến tìm tôi làm gì? Vân Kỳ dạo này có vẻ gầy đi nhiều, cô ta vốn đã rất mảnh mai, giờ trông còn mỏng manh đến mức một hào gió thổi qua liên ngã.

Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không mà tôi cảm thấy cô ta xuất hiện trước mắt tôi chỉ vì mục đích đặc biệt nào đấy.

Lần trước Mộ Vân Giang nói muốn rút nửa hồn của linh thai trong bụng tôi, nhưng từ sau khi anh ta hoảng sợ biến mất thì đến tận giờ vẫn chưa xuất hiện thêm lần nào.

Còn Vân Kỳ lại thường xuyên xuất hiện trước mắt tôi, không biết có phải là cô ta đang làm tai mắt cho Mộ Vân Giang không nữa.

"Gô là ai?"

Anh tôi cố tình vờ như không biết.

"Tôi là bạn học của Lan Lăng."

Cô ta nhìn tôi rôi thân thiết hỏi: "Lan Lăng, em ốm đấy hả?"

Tôi gật đầu rồi xem thử cô ta muốn nói gì.

"Vậy à...

Chị còn muốn hỏi xin em chỉ bảo vài chuyện đây, em có tiện nói chuyện riêng với chị mấy câu không?"

Vân Kỳ tha thiết nhìn tôi.

Tôi đưa mắt ra hiệu cho anh tôi, anh tôi đứng dậy ra ngoài nói chuyện với lão Trân bên ngoài cửa tiệm.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

"Chị muốn hỏi chuyện gì? Lại muốn hỏi thăm mấy chuyện xấu xa của Mộ Vân Giang hả? Tôi thực sự không biết đâu...

Tuy là người nhà nhưng mình không tiếp xúc với anh ta nhiều."

Tôi khàn giọng nói.

Vân Kỳ cười cười, nụ cười khá là miễn cưỡng: "...Chị muốn hỏi em, hình như nhà em rất thông hiểu đạo pháp, phong thủy, em có thứ gì có thể tránh tà hay trừ tà gì không..."

Hả? Tà vật lớn nhất bên cạnh cô ta chính là tên Mộ Vân Giang lăn giường với cô ta đó có được không? Tôi liên tưởng đến chuyện trước kia trêи người Vân Kỳ có những hành động kỳ quái giống hệt người dưỡng quỷ liên bình tĩnh hỏi: "Mộ Vân Giang hẳn là cũng biết những chuyện này, sao chị không hỏi thẳng anh ta ấy?"

Vân Kỳ nhìn tôi u oán, vành mất cô ta cũng dần ửng đỏ: "Anh ấy về trường rồi, em cũng biết là anh ấy học ở thành phố bên cạnh mà...

Chị cảm thấy hình như anh ấy cũng chẳng nhớ gì mình, có lẽ là anh ấy đã có niêm vui mới mất rồi."

Niềm vui mới? Có mà là vật hy sinh mới thì có.

Tôi thấy dáng vẻ của Vân Kỳ liên không nhịn được hỏi: "Vân Kỳ, chị có điều kiện tốt như vậy, sao lại cứ thích Mộ Vân Giang cơ chứ.

Tôi chẳng thấy anh ta tốt cả.

Tuy vẻ ngoài cũng coi như anh tuấn nhưng gia cảnh nhà anh ta kém xa nhà chị mà? Sao chị lại đối với anh ta...

Vân Kỳ gượng cười, nói: "Chị quen anh ấy qua phần mềm kết bạn, sau khi qua lại với anh ấy mới biết hai người là họ hàng...

Anh ấy rất quyến rũ, đặc biệt là khi hai người ở bên nhau..."

Cô ta vừa nói vừa lộ ra ánh mắt si mê, khuôn mặt tái nhợt còn ửng ráng hồng, trông cực kỳ quái dị.

Cần phải có mối liên hệ Minh hôn thì mới có thể tiến hành giao hợp với người âm, hơn nữa âm tà nhập thể, nhẹ thì phát sốt, nặng thì tổn hại đến dương khí cùng thọ mệnh, Vân Kỳ như vậy thì sẽ gặp hậu quả thế nào đây? Sau khi tôi ở bên Giang Lãnh, cũng không biết là do hoảng sợ hay âm tà nhập thể mà tôi sinh bệnh, sốt cao không giảm, nhưng sau lần đó, dù Giang Lãnh có giày vò tôi thê thảm hơn nữa thì mặt mày tôi cũng không tái nhợt, ánh mắt cũng không đờ đẫn như cô ta.

"Lan Lăng, em có biết không, anh ấy là người đàn ông giỏi nhất mà chị gặp được đấy."

Thật khó lòng miêu tả vẻ si mê trong mắt cô ta.

Cô ta nói như điên dại: "Chị cảm thấy đặc biệt thoải mái khi ở bên anh ấy, trước kia chị cũng từng có vài người bạn trai, nhưng chẳng một ai có thể khiến chị cảm thấy thoải mái như vậy cải"Tôi nhìn cô ta đầu hoảng sợ, không nói đến việc Mộ Văn Lăng có phải là hành thi hay không, chỉ riêng việc một người phụ nữ si mê một người đàn ông đến mức này thì đầu óc cũng không được bình thường rồi.

"Vân Kỳ...

Chị có phải là cực đoan quá rồi không? Hai người ở bên nhau cần tin tưởng và hiểu cho nhau...

Mộ Văn Giang đối với chị..."

Tôi cũng không biết nên nói thế nào nữa, nếu tôi nói Mộ Vân Giang chỉ lợi dụng cô ta thì với trạng thái hiện tại của cô ta, cô ta chắc chắn sẽ không tin.

"Anh ấy đối với chị...

Anh ấy đối xử với chị tốt lắm đấy, chỉ là có chút như gân như xa khiến chị không an tâm...

Chị không rời được anh ấy! Lan Lăng, nếu em gặp được anh ấy thì em bảo anh ấy ở bên chị nhiều hơn được không? Chị sẵn sàng làm mọi thứ!"

"Đủ rồi!"

Đầu tôi sắp nổ tung rồi, nét ửng hông quái dị trêи khuôn mặt tái nhợt của Vân Kỳ ngày càng nồng đậm.

"..

Nếu tôi có gặp Mộ Vân Giang thì sẽ chuyển lời đến anh ta"

Người này điên mất rồi.

Rốt cuộc là con quái vật kia đã làm gì cô ta? Tại sao cả đầu óc lẫn thân thể đều không được bình thường nữa vậy? Vân Kỳ ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn tôi, nói: "Ối...

Chị suýt thì quên mất mục đích đến tìm em...

Chị muốn làm gì ấy nhỉ? Đế chị nhớ lại xem..."

Tôi nhìn hành động quái lạ của cô ta liên không nhịn được nhắc nhở: "Mới nãy chị hỏi nhà tôi có thứ gì tránh tà, trừ tà hay không."

"AI! Đúng, đúng rồi...

Tiền không thành vấn đề, chị muốn thứ có tác dụng nhất, pháp lực mạnh nhất ấy!"

Ánh mắt Vân Kỳ thoáng qua tia hoảng sợ.

Cô ta đã si mê Mộ Vân Giang đến mức này thì thứ tránh tà, trừ tà chắc chắn không phải dùng lên người Mộ Vân Giang.

".

Chị gặp phải chuyện gì rồi sao? Chị nói tôi nghe thì tôi mới biết chị cần cái gì chứ"

Tôi cố gợi đế cô ta nói ra.

Cô ta nghi ngờ nhìn tôi: ân Giang không ở đây, nếu không anh ấy chắc chắn có thể nói với chị nên làm thế nào...

Chị cũng không còn cách nào khác nên mới nghĩ đến chuyện hai người là họ hàng nên chắc hẳn cũng hiểu thứ này..."

Bố của Vân Kỳ là Phó chủ tịch thành phố, người ngồi lên được chức vị này chắc chắn là có thủ đoạn cùng bối cảnh đặc biệt, khoảng thời gian trước bố cô ta còn bị hồi đồng Kỷ luật hẹn gặp, trong nhà hoang mang lo sợ không chịu nổi, Mộ Vân Giang nói với cô ta rằng muốn chuyển vận thì có thể thử nuôi tiểu quỷ.

Nhờ Mộ Vân Giang giới thiệu nên cô ta đã mời một tiểu quỷ về nhà, mỗi ngày đều nói chuyện với nó, để đồ ăn đồ chơi trong nhà cho nó, lúc ăn cơm cũng để dư ra chỗ ngồi, bát đũa, rót trà, để đồ ăn trong bát rồi lẩm nhẩm nói chuyện với không khí...

Sau đó bố cô ta trở về, bừng bừng tức giận nói hóa ra là bản thân đã đắc tội với Lâm Thị cho nên mới bị hội đồng kỷ luật kiểm tra, xem chừng sau đó cũng không có kết quả tốt gì nên kêu trong nhà nhanh chóng xoay sở tiền nong, ông ấy cũng không thoát nối cảnh ngôi tù rồi.

Vân Kỳ thâm oán hận, cô chỉ mong tiểu quỷ có thể báo thù Lâm thị, nhưng cô ta cũng dần nhận ra tiểu quỷ ngày càng không nghe lời, hơn nữa còn thường xuyên nghe thấy tiếng cào tường phát ra từ phòng tiểu quỷ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.