Lúc ăn cơm, Tiểu Bao Tử có cái vẻ nói lẩm bẩm, nhắc đến ba ba, không biết bao giờ mới về ăn cơm đây. Tố Tố đành phải dỗ dành con trai: "Con trai, ba ba phải bảy giờ mới trở về. Hiện tại mới sáu giờ, mới sáu giờ thôi, chính là còn phải đến một giờ nữa, con nghe có hiểu không? Phải chờ đến khi con ăn cơm nước xong, đã ăn hết cơm sạch sẽ rồi thì ba ba sẽ trở lại với con. Cho nên hiện tại con phải ăn cơm ngoan ngoan, có biết không?"
Tiểu Bao Tử vừa nghe ba ba phải chờ đến khi cả nhà bọn họ ăn cơm xong thì mới trở về, bàn tay nhỏ bé giơ lên ôm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ đầy ảo não, đầu lắc lắc. dinendian.lơqid]on Ngay sau đó, cái miệng nhỏ lập tức bắn ngay ra mấy chữ: "Tôi choáng váng..."
Tố Tố và cha mẹ đầu tiên là sửng sốt một chút, cho đến khi phản ứng được là Tiểu Bao Tử vừa nói cái gì đó rất đúng, không khỏi phá ra cười một trận. Cười đến độ không kịp thở, đến mức không thể nào ăn được cơm nữa.
An Quốc Đống ở gần Tiểu Bao Tử nhất, ông liền ôm đứa cháu ngoại vào trong ngực siết chặt lấy cậu nhóc một trận, hôn thật mạnh, cười trêu Tiểu Bao Tử: "Tiểu Bao Tử, vừa rồi con nói cái gì, nói lại cho ông ngoại nghe một lần nữa nào."
Tiểu Bao Tử lại dùng hai bàn tay nâng chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, lắc lắc đầu, @MeBau*diendan@leequyddonn@ dùng cái giọng nói non nớt đáng yêu nhắc lại câu nói: "Tôi choáng váng..." Nói xong bộ dạng nhóc giống như thẹn thùng, liền ghé vào trong lòng An Quốc Đống, rồi sau đó lại quay đầu sang nhìn Tố Tố và Lý Nguyệt Hương.
Trên mặt cậu nhóc còn nở nụ cười xấu xa, trong đôi mắt to cũng đều là ánh lên cái nhìn xấu xa, miệng nở nụ cười toe toét, lại lộ ra mấy cái răng nhỏ trắng muốt. Nước miếng của nhóc sắp chảy ra, An Quốc Đống vội vàng lau cho cháu ngoại một chút.
Ha ha, cái bộ dáng này của Tiểu Bao Tử thật đáng yêu quá mức. Mọi người cứ đùa mãi đến lúc Tố Tố và Lý Nguyệt Hương cười đến gần như đau sốc hông. Lý Nguyệt Hương cười, xong cũng mới hồi tưởng lại điều này. Ngày hôm nay đi chơi ở quảng trường, có mấy đứa trẻ đã lớn đang chơi đùa ở đàng kia, câu nói cửa miệng của lũ trẻ này chính là "Tôi choáng váng... Tôi choáng váng!" Câu nói này của Tiểu Bao Tử chính là đã học được của người ta.
Ở bên trong tiếng cười, bữa cơm chiều cũng kết thúc, Tiểu Bao Tử ở trong phòng khách chơi đùa như điên, khiến cho cả nhà rối loạn thành một nùi. Ngay trong lúc cậu nhóc túm lấy một cái ngăn kéo, kéo rơi xuống trên đất thì truyền đến tiếng mở cửa.
"Ba ba!" Tiểu Bao Tử theo bản năng cảm thấy đây nhất định là người mà nhóc vẫn đợi thật lâu đã trở lại. Cho nên, đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái, liền hô váng lên chạy ra cửa. Vừa vặn Sở Lăng Xuyên thay đổi giày tiến vào, Tiểu Bao Tử nhào tới bên người anh. Anh một phen ôm con trai ở trong ngực, đã vài ngày anh không gặp tiểu bảo bối rồi, nên hôn lên mặt con trai vài cái, sau đó chào hỏi cùng các bậc trưởng bối.
Tiểu Bao Tử rúc vào trong lòng ba ba đã vài ngày nay không thấy, làm nũng cũng không muốn xa rời. Tiểu thiên hạ nho nhỏ này sớm đã học xong kiểu nhớ nhung người chí thân của bản thân mình. Tố Tố cũng đứng dậy đi làm cơm cho Sở Lăng Xuyên. Tiểu Bao Tử từ trong lòng Sở Lăng Xuyên cũng nâng đầu, rướn cái thân mình nho nhỏ lên, ngón tay nhỏ chỉ về phía phòng ăn: "Ba ba... Ăn cơm cơm."
A! Sở Lăng Xuyên ngạc nhiên phát hiện, vài ngày không gặp con trai, cậu nhóc này đã học nói thêm được nhiều từ mới rồi, nhóc đã nói được từ ăn cơm cơm. Đây đúng là một phát hiện mới, một sự kinh ngạc mới, Sở Lăng Xuyên đầy cao hứng, cũng ôm Tiểu Bao Tử đi về phía phòng ăn.
Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử ngồi xuống, Tố Tố cũng bưng đồ ăn đi lên phòng ăn sau đó đi ra khỏi phòng ăn. Sở Lăng Xuyên nhìn theo bóng lưng Tố Tố rời đi, tầm mắt lại chuyển dời đến trên người Tiểu Bao Tử. Anh cầm lấy đôi đũa ăn một miếng đồ ăn, đồng thời cũng nhỏ giọng thương lượng cùng con trai: "Con trai, hôm nay cùng ba mẹ trở về cái nhà kia của chúng ta có được không?"
"Dạ?" Tiểu Bao Tử ngẩng đầu, trong đôi mắt to nhìn Sở Lăng Xuyên tràn đầy sự nghi hoặc. Sở Lăng Xuyên nhẫn nại giải thích, "Lần trước ba ba dẫn con đi đó, cái nhà ấy chính là nhà của chúng ta, có thật nhiều đồ chơi, có hình đám cưới của ba mẹ, còn có phòng của Tiểu Bao Tử nữa."
Lúc này Tố Tố lại tiến vào trong phòng, trong tay cô bưng một ly nước lọc cho anh. Cô đặt xuống, không khỏi hỏi một câu: "Hai cha con lại đang nói nhỏ với nhau cái gì đó?"
Tiểu Bao Tử ánh mắt mở tròn xoe lên nhìn Tố Tố, ngón tay nhỏ chỉ luôn về phương hướng cửa ra vào, nói rất chân thành: "Về nhà mình!"
Sở Lăng Xuyên cười, "Anh đang thương lượng cùng con trai chuyện ngày hôm nay sẽ về nhà của chúng ta. Em, xem, con trai đã đồng ý rồi đó! Em hãy chạy nhanh đi thu dọn đồ đạc đi. Đúng không, con trai, đồng ý đi? Chúng ta về nhà của chúng ta nhé!"
Nước miếng của Tiểu Bao Tử nhỏ lên trên tay Sở Lăng Xuyên. Sở Lăng Xuyên đưa tay lên lau cho con trai. Tiểu Bao Tử nắm giữ bàn tay to của Sở Lăng Xuyên, gật gật đầu, rồi sau đó cầm lấy đôi đũa đưa cho anh để ăn cơm.
Sở Lăng Xuyên tiếp nhận đôi đũa mà con trai đưa tới, quay đầu lại nhìn Tố Tố, vẻ mặt cười cười vẻ đầy du côn: "Bảo bối, anh cơm nước xong, chúng ta về nhà nhé! Ngoan, mau đi thu dọn đồ đạc đi."
Tiểu Bao Tử một mặt cười xấu xa, cắn ngón tay, mắt to chớp chớp nhìn Tố Tố, bắt chước khẩu khí của Sở Lăng Xuyên nói: "Bảo bối, nhoan nhoan (ngoan ngoan)."
Sở Lăng Xuyên vừa nghe thấy lời này của con, cười đến mức miệng không thể khép lại được rồi, Tố Tố cũng vừa tức vừa buồn cười, vừa tức Sở Lăng Xuyên gây sức ép. Lời nói kia của con trai thật khôi hài, một lời nói như thế từ trong miệng của một đứa bé nho nhỏ nói ra, thật làm cho người ta phải ngạc nhiên, lại cảm thấy thế nào mà trong khi Sở Lăng Xuyên nói chuyện, cậu nhóc này lại vẫn có thể bắt chước được. Tố Tố nhìn cái vẻ mặt đáng yêu của con trai mình, không nhịn được liền đi qua hôn hai cái ở trên mặt của cậu nhóc, "Nhóc con này, con hôm nay thật không ngoan nhé! Cơm cũng không chịu ăn ngon lành, lại còn nói như vậy, cẩn thận mẹ đánh vào mông đít của con đấy!"