Triệu Đình Phương ở bên kia sau khi cúp điện thoại một vẻ sắc mặt vui mừng. Bà nói với Sở Vệ Bình đang ngồi đối diện ở một bên, cũng với vẻ mặt chờ mong như vậy, nói: "Tố Tố đồng ý rồi, sẽ mang đứa nhỏ đến gặp chúng ta."
"Hôm nay?" Sở Vệ Bình cũng muốn gặp cháu nội từ lâu rồi, bất quá luôn luôn không biểu hiện ra ngoài. Ông nghĩ chờ Xuyên tử diễn tập xong rồi, sẽ gọi tất cả đến nhà, nên nhận sai thì nhận sai, nên kiểm điểm thì kiểm điểm. Giải quyết hết những vấn đề vướng mắc giữa hai người lớn với nhau, @MeBau*diendan@leequyddonn@ hi vọng người một nhà có thể hòa hòa thuận thuận ở cùng với nhau.
Ý tứ này ông cũng đã từng nói với Sở Lăng Xuyên. Sở Lăng Xuyên cũng nói chờ anh diễn tập xong, hết khoảng thời gian bận rộn này, cũng hi vọng dành thêm chút thời gian nữa để cho Tố Tố tháo dần hết khúc mắc. Cô đã tiếp nhận anh, thì cũng có thể tiếp nhận người nhà của anh.
Hai cha con đã nói với nhau thỏa đáng. Triệu Đình Phương cũng biết chuyện này. Nhưng hôm nay Sở Vệ Bình có chút khó hiểu, ngày hôm nay Triệu Đình Phương lại giống như một đứa trẻ vậy, bà cứ nôn nóng chỉ muốn gặp cháu nội, không gặp thì không được.
Triệu Đình Phương nhìn bộ dạng đầy kích động kia của Sở Vệ Bình, lại nói đả kích ông một chút: die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, "Hôm nay không được. Tố Tố còn đang ở nhà bà ngoại ở mãi bên ngoài thành phố kia. Phải mấy ngày nữa mới trở về, sau đó sẽ mang đứa nhỏ đến thăm chúng ta. Ông xã à, ông suy nghĩ một chút xem, nên mua cho quà tặng gì cho cháu đích tôn, thì nó sẽ thích đây nhỉ?"
Sở Vệ Bình nghĩ một chút nói: "Xuyên tử nói thằng nhóc rất thích xe. Không bằng chúng ta đi mua cho thằng nhóc một chiếc ô tô chạy bằng điện. Tôi thấy mấy đứa trẻ nhà người ta, khi ngồi chơi trên xe này, nhìn vẻ mặt có vẻ rất thích thú."
Vợ chồng già nói xong cũng ngồi không yên, tuy rằng thời gian không còn sớm, nhưng vẫn là cùng nhau đi ra khỏi nhà, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cùng đi dạo phố. Rồi sau đó hai người đi mua một chiếc ô tô chạy điện nhỏ, dành cho trẻ em có màu xanh lá, kiểu dáng xe quân đội.
Lúc này đã quá giờ ngọ một chút, nhưng Triệu Đình Phương và Sở Vệ Bình đều rất cao hứng, về sau này có thể nhìn thấy cháu đích tôn rồi, thật tốt.
Vốn là rất cao hứng, thế nhưng mà, vào buổi tối lúc sắp ăn cơm, Triệu Đình Phương lại bắt đầu thấy mất hứng. Bà lại làm náo loạn lên, nói muốn gặp con trai, cháu gái cùng con dâu. Vì thế Sở Vệ Bình lại gọi điện thoại cho Sở Việt Dương, bảo với anh mang cả vợ con đến nhà.
Sở Việt Dương mang theo vợ và con gái đến nhà để ăn cơm chiều cùng với cha mẹ. Triệu Đình Phương là một người luôn luôn không quá để ý đến người khác, thế nhưng hôm nay lại muốn bọn họ đến nhà như vậy. Sở Việt Dương thực sự đã bị sự nhiệt tình của mẹ mình làm cho có chút hôn mê.
Cuối cùng cả nhà Sở Việt Dương đã ở lại rồi, nhưng Triệu Đình Phương vẫn không chịu ngủ, luôn luôn nói chuyện phiếm cùng với bọn họ. Mãi cho đến khi mệt nhọc rồi, dưới sự thúc giục của hai cha con, bà mới chịu đi nghỉ ngơi. Sở Việt Dương và Sở Vệ Bình đều có cảm giác giống nhau, cảm thấy ngày hôm nay Triệu Đình Phương có chút kỳ quái.
Sáng ngày hôm sau, Sở Việt Dương mang theo vợ và con gái rời khỏi nhà. Người đi làm thì đi làm, người đến trường thì đến trường. Trong nhà lúc này chỉ còn lại hai vợ chồng già, Triệu Đình Phương thế nhưng lấy ra quyển sổ tiết kiệm của mình, giao cho Sở Vệ Bình. Bà đưa cho ông giữ rồi nói cho ông biết mật mã của sổ tiết kiệm, dặn dò Sở Việt Dương phải nhớ kỹ.
Sở Vệ Bình càng cảm giác là Triệu Đình Phương không được bình thường. Trước nay mấy thứ này luôn luôn đều do Triệu Đình Phương bảo quản giữ gìn, hôm nay không hiểu bà nghĩ như thế nào mà lại giao lại cho ông như vậy, không khỏi nói với bà: "Bà xã ơi, hai ngày hôm nay bà có chuyện gì vậy?"
"Tôi ư? Tôi không sao hết! Hiện giờ tôi không thể không nói với ông, vì hiện tại trí nhớ của tôi không tốt, sợ rằng sẽ quên mất." Triệu Đình Phương nói xong lại nhớ ra cái gì đó, "Vệ Bình, đột nhiên tôi cực kỳ nhớ Tiểu Xuyên, muốn được gặp nó, nhìn thấy nó một chút. Ông có thể nghĩ biện pháp để cho tôi được gặp nó một lần được hay không?"
Sở Vệ Bình cảm thấy Triệu Đình Phương lúc này đại khái cũng là bởi vì ảnh hưởng di chứng của bệnh ngày trước, cảm xúc hay thay đổi, "Tôi nói với bà này, người nhà chúng ta làm quân nhân cũng không phải là một ngày hay hai ngày mà thôi. Ở tại thời điểm này mà bà lại có thể muốn nhìn thấy con trai! Bây giờ nếu là đánh giặc thật, thì hiện tại thì nó chỉ có ở trên chiến trường thôi.
Một tháng này bất quá cũng đã qua được nửa tháng rồi, qua tiếp nửa tháng nữa thì Sở Lăng Xuyên sẽ trở lại rồi. Đến lúc đó thì bà đã có thể được gặp cháu nội rồi, lại có thể được nhìn thấy con trai nữa, không một có cái chuyện gì bị bỏ qua hết."
Triệu Đình Phương gật đầu, trong lòng ảo tưởng nghĩ đến tình cảnh được ôm thằng cháu đích tôn của mình. Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Bao Tử, lại ảo tưởng một chút đến giọng nói của đứa nhỏ khi nó gọi bà, Triệu Đình Phương không khỏi mỉm cười.
Bốn năm ngày kia. Còn đến bốn năm ngày nữa bà mới được gặp đứa cháu nội yêu quý. Nhưng bốn năm ngày này, đối với Triệu Đình Phương mà nói, quả thật là lần đầu tiên bà cảm giác sao lại dài lâu đến như thế. Một ngày thật lâu giống như một năm như vậy.
Suốt hai ngày qua, tinh lực của Triệu Đình Phương đều đạt đến mười phần, lại còn nấu cơm cho Sở Vệ Bình nữa. Bà lại đi mua đồ cho bọn nhỏ, lại đi thăm họ hàng thân thích một lượt, lại hỏi sao còn chưa nghe thấy Sở Việt Dương trở về ăn cơm chiều, bộ dáng không giống như trước kia.
Trước kia Triệu Đình Phương không thích nói chuyện, cũng không thích thú việc đi lại. Bà thật yên tĩnh, nhưng mấy ngày nay rất khác thường.
Vào sáng sớm ngày hôm nay, Sở Vệ Bình vừa tỉnh lại liền nhìn thấy Triệu Đình Phương ăn mặc chỉnh tề, dùng lược chải tóc rất cẩn thận tỉ mỉ, làm một bàn cơm. Chỉ là ăn điểm tâm, hơn nữa cũng chỉ có hai người, cần gì phải làm cả một mâm cơm thịnh soạn như vậy chứ?
Sở Vệ Bình thấy Triệu Đình Phương như vậy, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt. Ông cảm thấy Triệu Đình Phương giống như tùy thời đã làm xong mọi việc rồi, muốn chuẩn bị rời đi… Nghĩ đến đâ, ông lại vội vàng gạt bỏ ý tưởng không tốt này đi. Ông lại nghĩ loạn gì thế… sẽ không đâ, nhất định là bởi vì sắp nhìn thấy cháu đích tôn cho nên bà ấy mới thật cao hứng như vậy.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng mà ông vẫn không nhịn được hỏi mà Triệu Đình Phương có nơi nào không thoải mái hay không. Triệu Đình Phương nói mình tốt lắm, vẫn giống như trước kia vậy, không có gì là không thoải mái, gọi ông đi ăn điểm tâm.
Sau khi ăn qua điểm tâm xong, Sở Vệ Bình dẫn Triệu Đình Phương cùng xuống đi tản bộ, đến giữa trưa thì trở về. Triệu Đình Phương liền gọi một cuộc điện thoại di động cho Sở Lăng Xuyên, nhưng điện thoại của anh vẫn luôn luôn tắt máy, không gọi được.
Không gọi được điện thoại di động cho Sở Lăng Xuyên, bà lại gọi điện thoại cho Tố Tố, hỏi cô khi nào thì trở về. Dĩ nhiên là Triệu Đình Phương nhận được câu trả lời, là đến ngày mai hai mẹ con sẽ trở lại rồi. Ngày mai, rất nhanh, thật sự đã đến rất nhanh.
Giữa trưa. Bữa cơm trưa là do Sở Vệ Bình làm. Sau bữa cơm trưa, hai vợ chồng già ngủ trưa trong chốc lát, lại xuống đi tản bộ. Trong nhà chỉ có hai người, không ra ngoài dạo như vậy dường như cũng không còn việc gì có thể làm.
Hai người tới quảng trường của tiểu khu, ngồi xuống ở trên một chiếc ghế dài ven đường, nhìn bọn trẻ nhỏ chơi đùa chạy qua chạy lại. Triệu Đình Phương cùng Sở Vệ Bình cùng không khỏi nhớ lại thời thơ ấu của Sở Việt Dương và Sở Lăng Xuyên. Hai người trò chuyện lý thú với nhau về những chuyện thời còn nhỏ của hai đứa con.