Hai người cứ như vậy lẳng lặng yên tĩnh ôm ấp trong chốc lát, sau đó mới đi ra ngoài ăn cơm chiều. Mọi người đều không ai có khẩu vị gì. Lúc ăn cơm cũng rất yên tĩnh, gần như không có người nói chuyện. Chỉ thỉnh thoảng Tiểu Bao Tử tranh cãi ầm ĩ một câu cùng với con gái của anh cả, thì trong nhà mới không lộ vẻ tĩnh mịch.
Mấy ngày nay, Tiểu Bao Tử cũng đã làm quen với tất cả những người thân của ba ba ở bên này rồi. Nào ông nội, là ba ba của ba ba nhóc, nào là bác cả, là anh trai của ba ba, nào là bác gái, là vợ của bác cả, nào là chị gái, là con gái của bác cả.
Có lẽ là do sự kỳ diệu của mối liên hệ máu mủ thật, cũng có lẽ là vì mọi người đều yêu thương đối với Tiểu Bao Tử, @MeBau*diendan@leequyddonn@ cho nên Tiểu Bao Tử chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã thân thiết với những người thân của nhà Sở Lăng Xuyên bên này. Trong trái tim nho nhỏ của cậu nhóc đại khái cũng hiểu rõ được, bọn họ là người một nhà. Ông nội, bác cả, bọn họ đều là người thân của nhóc, cho nên cũng không cảm thấy mới lạ chút nào.
Không khí trong bữa cơm chiều rất nặng nề buồn bã. Mọi người chỉ thỉnh thoảng mới tán gẫu với nhau một câu, hoặc là Tiểu Bao Tử tranh cãi ầm ĩ cùng với con gái của anh cả vài câu, thì mới cảm thấy không bị tĩnh mịch một mảnh.
Tiểu Bao Tử ngồi ở trên đùi Sở Lăng Xuyên, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn áp sát vào ba ba đã lâu không gặp. Nhóc xúc ăn từng miếng từng miếng cháo một, thỉnh thoảng lại xúc cho ba ba ăn một miếng, xúc cho ông nội ăn một miếng. Mấy người lớn bọn họ bây giờ mỗi khi nhìn đến đứa nhỏ thì trong lòng mới có thể cảm thấy được trấn an một ít.
Sau bữa cơm chiều tất cả mọi người đều ngồi ở lại, không ai nỡ rời đi. Sở Vệ Bình thân là bậc trưởng bối hướng về các con cùng con dâu nói mấy câu. Ông khuyên nhủ các con rằng, người đã chết rồi thì không thể nào sống lại được, tất cả đều phải học được cách bớt đau buồn đi, phải phấn chấn lên.
Chuyện cũ đã qua, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn người sống phải hướng tới tương lai. Cho dù sự đau xót có lớn đến bao nhiêu, thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục phát triển. Chậm rãi tiếp nhận người thân yêu nhất đã không còn ở tại bên người, chậm rãi tiếp nhận một sự thực là, người kia sẽ không còn xuất hiện ở trong cuộc sống của bọn họ nữa
Nhưng mà, người đã mất đi kia sẽ vĩnh viễn sống mãi ở trong lòng bọn họ.
...
Sở Lăng Xuyên chỉ có thể về nhà được ba ngày. Mấy ngày này anh đều sống ở trong nhà của cha mẹ mình. Ba ngày này Sở Lăng Xuyên trôi qua trong cảm giác mê mê trầm trầm, dường như bầu trời đã sụp xuống vậy. Có lẽ bởi vì bi thương quá độ, tâm sự quá nặng, áy náy quá sâu, lo lắng cho cha của mình không chịu nổi sự đả kích lớn như vậy, cho nên anh chưa từng có dư thừa tâm tư để yêu thương Tố Tố cùng đứa nhỏ một chút. Cứ như vậy, ba ngày ấy liền đã qua.
Xế chiều hôm nay anh sẽ phải về đơn vị rồi. Đoàn bộ phận phái lái xe tới đón anh. Cùng đi còn có vài người cán bộ của đoàn bộ phận, bọn họ biểu lộ sự quan tâm cùng an ủi đối Sở Lăng Xuyên và mọi người trong gia đình về việc Triệu Đình Phương đã qua đời.
Đối với loại trạng thái này bỏ chạy lấy người này của Sở Lăng Xuyên, Tố Tố cảm thấy thật lo lắng. Cô cũng không biết mình lo lắng về cái gì. Có lẽ cô sợ Sở Lăng Xuyên lúc khổ sở chỉ có một mình, thời điểm anh thương tâm cũng chỉ có một mình, lo lắng không có người chăm sóc anh.
Trước khi đi, Tố Tố ôm đứa nhỏ cùng Sở Vệ Bình cùng nhau xuống lầu để tiễn Sở Lăng Xuyên cùng với đồng đội của anh. Mọi người nói với nhau lời từ biệt hẹn gặp lại, sau đó mấy người đồng đội liền xe trước, để lại cho người nhà bọn họ một không gian để nói chuyện với nhau.
Sở Lăng Xuyên dặn Sở Vệ Bình: "Ba ba, ngài phải chú ý thân thể, nhỡ đừng có suy nghĩ nhiều, đừng mãi nghĩ ngợi đến mất hứng. Nếu không có việc gì thì đi đến chơi trong bộ đội, gặp gỡ con."
Sở Vệ Bình đưa tay cầm bả vai Sở Lăng Xuyên: "Yên tâm, con cứ làm tốt công tác của con là tốt rồi. Thân thể này của ba vẫn vững vàng, vẫn mạnh mẽ sáng suốt, đừng lo lắng gì về chuyện của gia đình. Đã có Tố Tố, có anh cả chị dâu của con rồi, không có việc gì đâu."
Nghe cha của mình nói xong, tầm mắt Sở Lăng Xuyên liền rơi vào trên người Tố Tố cùng Tiểu Bao Tử. Anh giơ tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai một chút, rồi sau đó nói với Tố Tố: "Mọi việc trong nhà liền giao cho em, có rảnh thì em trở về nhà với ba ba một chút."
"Anh cứ yên tâm đi, em sẽ cùng với Tiểu Bao Tử thường xuyên đến chơi với ba ba. Anh phải chú ý chăm sóc kỹ lưỡng cho bản thân đó, bằng không cả ba ba và em sẽ lo lắng." Tố Tố không nhịn được dặn dò đối với anh. Sở Lăng Xuyên còn đi chưa, thế nhưng mà cô cũng đã bắt đầu lo lắng.
Đến cuối cùng Sở Lăng Xuyên cũng phải lên đường. Anh hôn một cái lên trên mặt của Tiểu Bao Tử, chào tạm biệt với ch mình và Tố Tố, rồi sau đó xoay người đi về phía xe ô tô đang dừng đỗ, mở cửa lên xe, phất phất tay. Xe cũng liền khởi động, lái đi.
Buổi chiều, Tố Tố không đi đâu. Cô và Tiểu Bao Tử một mực ở lại làm bạn Sở Vệ Bình. Đến lúc sắp ăn cơm tối, Sở Việt Dương liền đến nhà, nói muốn đón Sở Vệ Bình đến ở trong nhà của anh, không muốn Sở Vệ Bình ở nhà một mình.
Lúc mới đầu Sở Vệ Bình không đồng ý, nhưng do cả mấy người con đều kiên trì thuyết phục, nên ông vẫn phải đồng ý.
Cứ như vậy, Sở Vệ Bình đi đến ở nhà của Sở Việt Dương. Còn Tố Tố về sống ở trong nhà cha mẹ mình. Điều chỉnh tâm tình vài ngày, cũng đến thời gian khai giảng rồi, cô phải bắt đầu đi làm.
Triệu Đình Phương đột nhiên qua đời đã khiến cho Tố Tố càng cảm thấy sinh mệnh thật yếu ớt. Cho nên cô thấy mình càng phải thêm quý trọng người thân ở bên cạnh mình. Đúng vậy, cuộc sống con người rất vô thường, khiến cho người ta luôn bị bất ngờ, không kịp đề phòng.
Hai ngày qua, Sở Lăng Xuyên vẫn luôn gọi điện thoại về nhà, hỏi thăm tình hình trong nhà một chút. Tuy rằng giọng nói của anh vẫn bình tĩnh không có gì khác lạ, nhưng mà Tố Tố vẫn có thể cảm nhận được sự bi thương của anh.
Bởi vì trước kia mỗi khi Sở Lăng Xuyên gọi điện thoại về anh đều vô cùng cao hứng, gọi con trai, gọi bảo bối. Hiện tại, phỏng chừng anh đã không còn tâm tình nào nữa. Cô đau lòng cho anh, lo lắng cho anh, hi vọng mỗi ngày cô có thể coi chừng dùm anh. Nhưng mà cuộc sống hai nơi như vậy đã tạo thành cách trở giữa hai người bọn họ. Cô muốn đi gặp anh, chăm sóc cho anh, ở cùng anh, phải làm sao bây giờ?
Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên. Buổi sáng Tố Tố dậy thật sớm chuẩn bị làm điểm tâm, sau đó tiến vào nói với Lý Nguyệt Hương, muốn nhờ bà giúp đỡ: "Mẹ, buổi chiều tan tầm con muốn đi gặp Sở Lăng Xuyên một chút, cho nên sẽ không trở lại nhà. Con nhờ ngài cùng ba ba vất vả chăm sóc cho Tiểu Bao Tử một chút, có được hay không?"
Lý Nguyệt Hương hơi sửng sốt một chút, sau đó cũng kịp phản ứng. Tố Tố thế này là đang đau lòng cho Sở Lăng Xuyên, muốn đi chăm sóc cho anh, "Có cái gì mà vất vả, ban ngày đã có bảo mẫu, buổi tối không có gì trở ngại. Tiểu Bao Tử cũng đã khá lớn rồi, nói đã biết nghe lọt tai rồi. Mẹ chỉ có lo cho con đi như vậy thì sẽ quá mệt mỏi mà thôi."
Tố Tố ôm lấy Lý Nguyệt Hương: "Mẹ, con không sao đâu. Con vẫn còn trẻ, thể lực vẫn còn rất khỏe. Đến giữa trưa con sẽ trở về ăn cơm cùng ngài.