Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 132-5: Sự ấm áp 5



Editor: Mẹ Bầu

Tố Tố không nhịn được liền đưa tay ôm lấy mặt anh, "Thuốc đắng dã tật, có lợi cho bệnh. Phải nghe lời em nói, ngày mai em sẽ dẫn anh đi gặp bác sĩ."

Sở Lăng Xuyên nắm giữ lấy tay Tố Tố, nắm chặt ở trong lòng bàn tay, cúi đầu, cọ vào mũi cô, "Không cần đi có được không? Bà xã, cái loại thuốc này thật sự rất là khó uống."

"Có cái gì mà khó uống kia chứ?" Tố Tố không nhịn không được lại lôi ra gốc gác câu chuyện năm xưa của anh, nhắc nhở, "Em nhớ là lúc trước người nào đó đi đến nhà của em giống như là thổ phỉ, nói muốn lấy em.@MeBau*diendan@leequyddonn@ Lại còn uống một chén nước trà vừa chua vừa cay vừa mặn, ánh mắt cũng không hề chớp lấy một cái. Vậy mà khi uống thuốc bắc lại kêu là khó uống như vậy chứ?"

"Cô nhóc này, em cũng đủ hư đó." Sở Lăng Xuyên nhe nanh cắn vào miệng của Tố Tố một cái. Cô nhóc này vậy mà còn dám nhắc lại chuyện cũ! Bất quá một chén kia 'Trà' thật sự đãlàm cho anh suốt đời khó quên, mặn chết người, cay chết người, khó uống chết người đi được.

Nhắc tới năm đó, anh nhịn không được mà cảm khái. Hai người bọn họ tan tan hợp hợp, dây dưa quấn quít với nhau. Thời gian trải qua vậy mà cũng đã được hơn bốn năm rồi. Lúc trước anh thật sự ngang ngược, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn giống y như thổ phỉ, đòi muốn kết hôn với cô, mà cô lại không tình nguyện.

Hiện tại, cũng đã trải qua hơn bốn năm rồi. Từng có nhấp nhô từng có ân ái, từng có thống khổ bởi sự xa cách tới bốn năm, giờ đây anh đã có con trai, có gia đình. Nếu như không có quá khứ đau khổ, làm sao hiện tại có sự ngọt ngào được đây.

Bốn năm, thời gian hai người ở cùng nhau thực sự lại ít đến thương cảm. Đừng nói bình thường chung đụng thì ít, mà xa cách thì nhiều, chỉ cần nói đến hai năm không hề có tin tức kia, thời gian ly biệt của bọn họ còn rất nhiều, nhiều hơn nữa....

Tố Tố vẫn còn có thể quan tâm đến anh, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn tiếp nhận anh, đã là may mắn lớn nhất của anh rồi. Có lẽ, nếu không phải là có đứa con trai kia, giờ phút này hai người bọn họ sớm đã trở thành người xa lạ ngoài đường, hiện tại làm sao có thể ở gần nhau như thế này được đây?

Sở Lăng Xuyên mải nghĩ không nói năng gì, Tố Tố liền kéo anh: "Sở Lăng Xuyên, anh đừng nghĩ muốn trốn tránh vấn đề nhé! Dù sao em bất kể, không đi cũng phải đi, đi cũng phải đi, anh phải nghe theo em."

"Được, anh nghe lời em." Sở Lăng Xuyên nói xong liền ôm lấy Tố Tố. Hai người trầm mặc, ôm lấy nhau, dựa vào nhau, làm cho trái tim sát gần nhau hơn. Hia người bọn họ nương tựa vào nhau, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn cùng nhau bước qua điểm thấp nhất của cuộc đời.

Bóng đêm trầm lắng. Hai người cũng đã ngủ thiếp đi, chỉ đơn thuần ôm lấy nhau, không có kịch liệt triền miên, không có hoan ái đến đầm đìa mồ hôi, chỉ đơn giản là một cái ôm ấp vô cùng ấm áp.

Tuy rằng ở mặt ngoài thì nhìn hai người đều không có gì, kỳ thực trong lòng đều không dễ chịu. Bị sự đả kích mất đi người thân và sự tiếc nuối bao quanh, cho nên ngay cả thân thể cũng dường như sa sút theo tinh thần rồi. Hai người đều thanh tâm quả dục. Đến ngay cả Sở Lăng Xuyên tình cảm vẫn luôn mãnh liệt bắn ra bốn phía, hiện tại cũng không còn hứng trí đối với chuyện yêu đương.

Một đêm ngủ yên giấc.

Buổi sáng, mới rất sớm Tố Tố liền đã tỉnh giấc, còn tỉnh giấc sớm hơn cả Sở Lăng Xuyên. Sở Lăng Xuyên vẫn còn ngủ. Tiểu Bao Tử nằm ở trong lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào một bên thắt lưng của anh. Chiếc chân trần của cu cậu còn gác lên trên bụng anh. Mà Sở Lăng Xuyên thì nằm thẳng để ngủ, nhìn rất quy củ, bộ dáng thật đẹp mắt, tướng ngủ cũng tốt.

Nhìn hai cha con đang ngủ, bất giác môi khóe môi của Tố Tố không nhịn được mà cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt. Tố Tố cúi đầu nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn ở trên khóe môi của anh, lại ghé thân mình qua hôn lên con trai một cái. Sau đó, liền rón ra rón rén rời giường.

Tố Tố đi vào trong phòng vệ sinh phòng khách để rửa mặt, sau đó cô liền đi chuẩn bị điểm tâm. Cô nấu cháo gạo, làm sữa đậu nành, luộc trứng gà, còn nướng lại bánh bột ngô cho mềm ra, sợ dạ dày của anh lớn, ăn không đủ no.

Sau khi làm xong điểm tâm, Tố Tố liền đi vào thư phòng lên mạng. Cô tra tìm chuyện cười, dự định làm cho anh được vui vẻ. Nhưng mà tìm tới tìm lui, chính bản thân cô cũng không thể cười nổi. Tìm thật lâu cô mới miễn cưỡng tìm được vài chuyện.

Hắc, hắc! Một lát nữa khi ăn điểm tâm cô sẽ kể cho anh nghe, cười lên một cái sẽ không còn phiền não nữa.

Sợ bản thân sẽ không nhớ được, Tố Tố còn sao chép chuyện cười ở trong lòng bàn tay. Vừa viết xong, chợt nghe thấy ở trong phòng khách có tiếng động. Tố Tố rời khỏi máy tính, rồi sau đó đi tới phòng khách, liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đã rời giường. Còn không đợi Tố Tố mở miệng nói chuyện, Sở Lăng Xuyên đã mở miệng nói trước: "Bảo bối, thế nào em lại dậy sớm như thế?"

Tố Tố cười cười: "Em làm điểm tâm. Sao anh không ngủ thêm chút nữa?"

Hai người nói xong, cũng đi cùng với nhau. Sở Lăng Xuyên vươn hai tay ôm lấy cô: "Bảo bối, em đã vất vả rồi. Thưởng cho một cái." Nói xong liền hôn một cái ở trên mặt cô, râu của anh liền cọ sát vào cô.

Hai tay Tố Tố nhốt chặt lấy cổ của anh, cảm nhận được sự ấm áp và cảm giác an toàn khi ở trong lòng anh. Rồi sau đó cô nhớ tới chuyện cười mà bản thân mình đã chuẩn bị tốt: "Sở Lăng Xuyên, em có một chuyện cười, nghe cũng rất thú vị. Để em kể cho anh nghe nhé."

Sở Lăng Xuyên đứng thẳng người lên nhìn Tố Tố. Anh không hiểu tại sao Tố Tố đột nhiên lại nghĩ muốn kể chuyện cười cho anh nghe, "Được."

Tố Tố thật chủ động ôm chặt cổ của anh. Rồi sau đó, ở sau gáy của anh mở lòng bàn tay ra. Cô nhìn chuyện cười đã ghi vào trong lòng bàn tay bắt đầu kể: "Hỏi, bị Cá Sấu cắn và bị Cá Mập cắn, có cảm giác khác nhau như thế nào? "

Sở Lăng Xuyên nhăn mày một chút, "Không biết."

"Wow, anh đáp đúng!" Tố Tố thật kích động. Sở Lăng Xuyên rất bình tĩnh, anh chỉ thuận miệng nói ra cái câu “không biết ” kia mà thôi. Cái này mà cũng được coi là giỏi sao? Nhìn thấy Tố Tố kích động, nhưng không tiện đả kích, Sở Lăng Xuyên liền trầm mặc.

Tố Tố lại cau mày, "Thế tại sao anh lại không cười? Anh cười một chút thì quá cao hay sao, vậy mà cũng không cười. Bây giờ nghe em kể tiếp một chuyện khác đây. Hỏi, tại sao ông già kia lại muốn cưỡi con trâu đen rời khỏi cửa biển?"

"Lão tử cao hứng!" Nghĩ muốn cưỡi cái gì thì cưỡi cái ấy chứ sao.

Tố Tố có chút ít kích động ngọ nguậy ở trong lòng anh mấy cái: "A, anh lại đáp đúng rồi! Sở Lăng Xuyên anh rất lợi hại, chỉ là hai chữ “lão tử” kia từ trong miệng anh nói ra, thế nào giống như nói lời thô tục vậy?"

Sở Lăng Xuyên nói có chút không nể mặt: "Bà xã à, để cho em chê cười rồi, anh phải rất cố gắng đấy."

"Đừng vội, cái câu sau này mới tuyệt đối chấn động." Tố Tố nói xong, lại tiếp tục đố anh: "Một con trâu cái đi tản bộ ở trong thôn, nhìn thấy một con trâu đực đang chạy tới. Con trâu đực kia nói một câu nói gì đó với con trâu cái. Nghe xong, con trâu cái sợ tới mức liền bỏ chạy cùng con trâu đực kia?"

Sở Lăng Xuyên khẽ nhíu mày, cân nhắc, cuối cùng hỏi: "Nó nói câu gì đó?"

"Ha ha." Tố Tố nghĩ đến đáp án liền không nhịn được bật cười lớn, "Con kia trâu đực kia nói với con trâu cái rằng, “lúc này trong thôn đang có hai vị chuyên gia. Hai vị chuyên gia này không những chỉ thích khoe khoang mà còn thích bịa đặt (*)...." ( Lấy ra từ Internet)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.