Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 133-2: Kỳ thực em cũng rất yêu anh 2



Editor: Mẹ Bầu

Tố Tố không nhịn được cười, "Ba, hôm nay sợ là con không đi được rồi. Xuyên tử cũng chưa về. Anh ấy còn bảo con sau khi tan tầm thì mang Tiểu Bao Tử đi đến doanh trại. Con nghĩ nếu ngài có rảnh, chúng ta liền cùng nhau đi đến doanh trại ở đó hai ngày. Ngài cũng có thể thăm nom hoàn cảnh của Xuyên tử hiện tại ở đơn vị mới."

Ở bên kia Sở Vệ Bình hơi dừng lại một chút nói: "Như vậy sao. Con cứ mang một mình cháu nội của ba đi thôi, còn ba thì không đi đâu. Ba có rất nhiều thời gian rỗi, khi nào thì muốn đi thì ba sẽ tự đi thôi. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Trên đường đi con nhớ lái xe cẩn thận, đến nơi thì con nhớ gọi điện thoại cho ba là được rồi."

Tố Tố tiếp tục thuyết phục Sở Vệ Bình: "Ba, Xuyên tử không tin tưởng vào tài lái xe của con, cho nên đã cho người lái xe tới đây để đón đi rồi ạ! Ngài sẽ đi cùng với con chứ, cũng tiện lợi mà ba, khi trở về cũng rất thuận tiện."

Sở Vệ Bình là người rất thông minh. Con dâu có suy nghĩ hiếu tâm như vậy là đủ rồi! Ông cũng biết, vợ chồng son một tuần mới được gặp mặt nhau, thật không dễ dàng. Ông sẽ không đi cùng với con cháu di@en*dyan(lee^qu.donnn),  : "Để lần sau đi! Khi nào con trở lại thì nhớ là mang cháu nội của ba đến thăm ba là được rồi."

Tố Tố không nhịn được mà nói trêu ghẹo: "Ha ha, ba à. Lời nói này của ngài, nếu như Xuyên tử nghe được, thì anh ấy sẽ nói là ngài có cháu nội liền quên mất con trai của mình đó."

Sở Vệ Bình thật sự cũng không để ý, chỉ cười nói: "Ai, ba thật sự cũng không sợ nó nói gì. Cứ trở về là được! Người cao niên, người cao niên chính là như vậy, chờ khi các con nhiều tuổi như ba ba bây giờ thì sẽ hiểu thôi. Có cháu nội thì vạn sự sung túc (mọi chuyện đều đủ đầy)."

"Được, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn vậy con cũng không miễn cưỡng ba ba nữa. Ba ba, con đến giờ phải lên lớp rồi, khi con trở lại sẽ mang ngài cháu nội của ba đến thăm ngài."

Hai người nói xong liền cúp máy. Tố Tố cũng vội lên lớp rồi. Cô bận rộn cho đến buổi chiều tan tầm, liền lái xe về nhà, lái xe của Sở Lăng Xuyên cũng đã đến, Tố Tố nói lời từ biệt cùng ba mẹ của mình, sau đó cùng con trai lên xe, chạy về hướng doanh trại bộ đội.

Lái xe Sở Lăng Xuyên phái đến là một cậu nhóc mới hai mươi tuổi. Cậu ta lái xe khá nhanh, nhưng cũng khá chắc tay lái. Cậu ta rất hay nói cũng khá hài hước, dọc theo đường đi trò chuyện cùng Tố Tố suốt. Trong lời nói của cậu ta đều là sự sùng bái cùng bội phục đối với Sở Lăng Xuyên.

Không đến hai giờ, dinendian.lơqid]on xe đã đến doanh trại bộ đội. Tiểu Bao Tử cũng giống như trước kia, ở trên xe lắc lư đã sớm ngủ say rồi. Vừa tới cửa, Tố Tố đã nhìn thấy Sở Lăng Xuyên thân mình cao lớn rắn rỏi, một thân quân trang thẳng đứng, Chiếc huy hiệu trên vành mũ kê pi, ở dưới ánh đèn phát ra thứ ánh sáng lóng lánh thần thánh.

Xe ngừng lại, Sở Lăng Xuyên mở cửa trực tiếp lên xe. Lái xe quay đầu hướng về phía Sở Lăng Xuyên cười: "Phó Đoàn Trưởng, em đã đón và đưa chị dâu cùng tiểu bảo bối đến đây bình an rồi, ngài còn có dặn dò gì nữa không?"

Sở Lăng Xuyên đưa tay vỗ một cái ở trên đầu cậu lái xe này: "Rượu ngon thức ăn ngon, buổi tối đến nhà của tôi ăn cơm luôn!"

Lái xe khởi động xe, cũng cười nói: "Không cần đâu Đoàn trưởng à. Ngài chỉ cần cho em một bao thuốc là mà ngài đã cất giấu là tốt rồi."

"Đây là mệnh lệnh!"

"Vâng!"

Lái xe nghiêm túc đáp lại câu rồi sau đó liền cười cười, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, cho xe chạy về hướng khu gia binh. Sở Lăng Xuyên quay đầu sang nhìn nhìn Tố Tố, rồi sau đó tầm mắt rơi vào Tiểu Bao Tử đang nằm ở trong lòng cô. Anh ghé thân mình qua, đưa thay sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc: "Mỗi lần đi đến đây đều ngủ như vậy. Xem ra ngồi xe ô tô chính là một phương pháp thôi miên, không sai."

Tố Tố cười cười, vẻ mặt dịu dàng. Sở Lăng Xuyên nhìn cảm giác trái tim dường như đã rớt đâu mất rồi. Anh có cảm giác, cảm thấy cô bây giờ cùng với cô trước kia, không giống nhau. Ánh mắt mềm mại, nở nụ cười thiệt tình, trong mắt còn có chút hơi ngượng ngùng.

Để cho anh chợt nhớ lại, đúng như vậy, Sở Lăng Xuyên nhớ lại khoảng thời gian cuộc sống ân ái của bọn họ. Khi ấy, thời điểm cô nhìn thấy anh, trong ánh mắt của cô đều là sùng bái, ái mộ còn có sự thẹn thùng e lệ. Sở Lăng Xuyên nghĩ tới đây, không nhịn được liền mỉm cười.

Không bao lâu xe liền lái vào khu gia binh. Mọi người xuống xe đi lên lầu, lái xe Tiểu Triệu cũng cùng đi lên lầu. Hôm nay vậy là cậu ta có thể được nếm thử tay nghề của Phó Đoàn Trưởng rồi, đây chính là điều cực kỳ hiếm khi có được.

Vào đến trong nhà, nhìn thấy đồ ăn để trên bàn cơm, tất cả đều giống nhau, đều được dùng một cái đĩa đậy lên trên vì sợ nguội, một chuyện rất đơn giản, nhưng lại biểu lộ đây là một người đàn ông cẩn thận vô cùng có ý thức.

Tố Tố đặt Tiểu Bao Tử ở trên giường trong phòng ngủ. Sau đó cô đi đến phòng khách, gọi Tiểu Triệu vào cùng nhau ăn cơm. Là lính trẻ vừa mới hai mươi tuổi, ở trong mắt Tố Tố thì Tiểu Triệu vẫn là một đứa trẻ. Cho nên cô đối đãi với Tiểu Triệu tựa như đối đãi nhất với một đứa trẻ vậy.

Bởi vì không có người nào uống rượu, cho nên bữa cơm chiều ăn xong rất nhanh. Sau khi ăn xong, Tố Tố đi rửa bát. Tiểu Triệu muốn giúp đỡ nhưng lại bị cô đuổi đi ra ngoài, để cho cậu ta vừa nghỉ ngơi, vừa trò chuyện cùng Sở Lăng Xuyên.

Chờ Tố Tố rửa bát đũa xong đi ra ngoài, Tiểu Triệu liền hướng về phía Sở Lăng Xuyên và Tố Tố cúi chào: "Cảm ơn chị dâu và Phó Đoàn trưởng đã chiêu đãi. Thời gian không còn sớm, em phải đi rồi! Chị dâu, hẹn gặp lại, Phó Đoàn trưởng, hẹn gặp lại!"

Tiểu Triệu nói xong, liền xoay người đi rồi. Sở Lăng Xuyên tiến đến bên người Tố Tố vừa mới ôm vợ yêu vào trong ngực, thì chợt nghe thấy tiểu  tổ tông của nhà mình gọi từ trong phòng ngủ: "Ba ba!"

Ha ha, cậu nhóc phát hiện ra mình đã đến địa bàn của ba mình, khẳng định là có ba ba!

Bị con trai gọi triệu hồi như vậy, Sở Lăng Xuyên đành phải buông bà xã của mình ra, đi tìm con trai. Anh vào phòng ngủ, sau đó nhào lên trên giường, đẩy cậu nhóc đang ngồi ngã trên giường, cậu nhóc liền cười lên khanh khách.

Tiểu Bao Tử cười đến mức nước miếng bị nhỏ giọt đi ra, bàn tay nhỏ cầm lấy tay của ba ba, nói yêu cầu, "Ba ba, bay bay."

"Được, bay một cái." Sở Lăng Xuyên ôm lấy thân mình nhỏ xinh của con trai, đặt lên trên vai mình, mang theo Tiểu Bao Tử 'bay'. Tiếng cười của Tiểu Bao Tử càng lớn, đầy sự khoan khoái.

Tố Tố nhìn hai cha con nhà kia chơi đùa vui vẻ cũng không khỏi mỉm cười. Lần này đến gặp Sở Lăng Xuyên, cô cảm thấy anh đã thoải mái hơn rất nhiều so lần trước. Tâm tình dường như đã khá hơn một chút, không còn bị đè nén như trước nữa, tựa như anh đã thoát ra được sự thống khổ vì bị mất đi người chí thân vậy.

Nếu như, trước khi qua đời mẹ chồng cô có thể được nhìn thấy Tiểu Bao Tử thì có phải là tốt hơn không! Nếu như, có thể cởi bỏ mâu thuẫn giữa hai người sớm một chút, thì mẹ chồng cô đã có thể hưởng thụ một chút vui vẻ khi được ở cùng con cháu.

Nhưng mà, đã không được nữa rồi, không còn cơ hội nào nữa. Tố Tố nghĩ, trong lòng thoáng trĩu nặng một chút. Cô nỗ lực gạt đi sự áy náy kia ở trong lòng mình. Sau cùng đột nhiên Tố Tố nhớ tới, Tiểu Bao Tử vẫn còn chưa ăn cơm tối. Tố Tố chạy nhanh tới nhắc nhở: "Tiểu Bao Tử vẫn còn chưa ăn cơm đâu anh, trước đi ăn cơm đã, sau đó lại sẽ chơi tiếp!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.