Hai người giống như hai đứa trẻ nhỏ vậy, dùng phương thức rút thăm để quyết định giữa trưa có nên yêu đương hay không. Thật sự cực kỳ ngây thơ. Sở Lăng Xuyên dùng bút viết chữ riêng rẽ ở trên hai tờ trên giấy: Yêu, không yêu. Ý tứ chính là có làm chuyện kia hay không.
Dùng phương thức bắt thăm để giải quyết loại vấn đề này, mặt Tố Tố không nhịn được liền đỏ rực lên. Bất quá rất nhanh liền trở lại bình thường ngay. Cái vấn đề thuộc về hai vợ chồng này thì có cái gì, cần gì phải đếm xỉa đến chứ! Chuyện cũng không có gì lớn.
Viết xong rồi, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Sở Lăng Xuyên vo tròn mỗi tờ giấy lại thành một cục. Sau đó anh liền đứng dậy đi tìm một cái cốc, quăng hai cục giấy kia vào ở trong cốc, bắt đầu lắc lắc: "Em bắt trước hay là anh bắt trước đây?"
Ý đồ xấu của Sở Lăng Xuyên thì nhiều lắm, tuy rằng toàn bộ quá trình Tố Tố đều giám sát anh, tránh cho anh giở trò. Thế nhưng cô lại cảm giác, cảm thấy lo lắng, liếc nhìn anh một cái, "Em sẽ bắt thăm trước, nhân phẩm của anh không chấp nhận được."
Nói xong, Tố Tố đưa tay nhón lấy một viên giấy thăm, mở ra. Vừa mở ra, Tố Tố nhìn vào liền cười ha ha. Cô cười vì chính là cái thăm có chữ 'không yêu', liền đắc ý vỗ vỗ bả vai anh, nói: "Đây là ý trời nhé! dieendaanleequuydonn Anh hãy thành thật tôn trọng ý trời một chút đi, buổi tối cũng sẽ dùng cái này để quyết định."
Sở Lăng Xuyên mặt đầy hắc tuyến. Trong khi Tố Tố còn đang cười đầy vẻ đắc ý, thì anh liền hung hăng hôn một cái lên trên miệng cô, "Nhóc à, em đừng đắc ý vênh váo, buổi tối sẽ có chuyện tốt cho em xem."
Rút thăm quyết định chuyện buổi tối, vẫn còn chưa biết anh có cái cơ hội kia hay không đấy. Lại nghĩ đến sự kịch liệt hồi đêm ngày hôm qua, Tố Tố vừa nhớ tới tội chứng đó của anh, liền nói: "Sở Lăng Xuyên, em thương lượng chuyện này một chút, lần sau anh có thể nhẹ nhàng hơn một chút hay không."
"Như thế nào?" @MeBau*diendan@leequyddonn@ Anh đã thật sự rất nhẹ nhàng rồi mà! Lại nói, cũng phải đến hơn hai tháng rồi anh không được yêu cô. Nói Sở Lăng Xuyên không kích động là giả, cho nên anh mới thật kịch liệt như vậy, dường như muốn dung nhập cô vào đến tận trong xương máu của mình.
Tố Tố vén tà áo ở bên hông lên để cho anh xem. Tầm mắt của Sở Lăng Xuyên di động nhìn đến trên người Tố Tố. Trên lớp da thịt trắng nõn trên lưng người vợ bảo bối của mình, dinendian.lơqid]on, anh thấy có dấu vết màu xanh nhàn nhạt, lộ ra rõ ràng vết bầm tím.
Sở Lăng Xuyên nuốt nuốt nước miếng, ngẫm lại lúc ban đêm. Nhớ lại tình cảnh anh đã nắm lấy hông của cô, tận tình mãnh liệt, chột dạ hỏi: "Anh… Là anh đã nhéo em sao?"
Tố Tố hung hăng lườm anh trắng mắt, nho nhỏ nói thầm: "Trừ anh ra thì còn có thể là ai đây. Tóm lại, không phải là do em đã nhéo vào bản thân tự ngược chính mình là được rồi. Anh không biết là sức lực tay của mình đã mạnh mẽ đến mức độ nào hay sao!"
Sở Lăng Xuyên chột dạ, cười lên mấy tiếng hắc hắc. Anh ôm lấy cô, hôn vài cái lên cái miệng nhỏ của Tố Tố: "Bảo bối, về sau anh nhất định sẽ chú ý, đây chẳng qua là do anh đã quá kích động mà thôi, nên nhất thời mới nắm chặt lấy em như vậy."
"Hừ. Em thật sự rất mệt nhọc, chỉ muốn ngủ một lát thôi, anh cũng ngủ một lát đi." Nói xong Tố Tố đưa tay lên vòng chặt lấy cổ của anh, cùng nhau nằm ngủ ngon giấc. Ngày hôm qua đã yêu đương nhiều lần, bình thường không phải sẽ luôn ngủ trễ hay sao.
Giữa trưa, Tố Tố vận khí rất tốt, lại không bị Sở Lăng Xuyên ép buộc, chỉ có Sở Lăng Xuyên là cảm thấy bực tức. Thế nhưng mà anh cũng thông cảm với cô, cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn khác thường đối với cô, dù sao vẫn còn có buổi tối.
Sự thực chứng minh, cái chuyện vận khí này thật sự là thay nhau luân chuyển. Buổi tối hai người rút thăm, Sở Lăng Xuyên lại đạt được như ý rồi. Bất quá, lúc này thì anh thật sự đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Anh đã dùng phương thức nhẹ nhàng nhất để yêu thương Tố Tố.
Nhưng mà, liên tục trong một thời gian dài như vậy, đã làm cho Tố Tố không sao chịu đựng nổi. Mãi cho đến lúc 0 giờ, ở dưới sự kháng nghị của cô anh mới chịu ngưng chiến một chút. Tố Tố tắm rửa để đi ngủ, một khắc trước khi sắp ngủ, Tố Tố vẫn còn thấy buồn bực. Hừ, không biết Sở Lăng Xuyên đã lấy ở đâu ra nhiều sinh lực như vậy chứ!
Buổi sáng Chủ nhật, Tố Tố rời giường muộn. Lúc cô tỉnh lại thì đã mười giờ rồi. Sở Lăng Xuyên sớm đã mang theo Tiểu Bao Tử đi chơi từ lâu rồi. Tố Tố nhìn lên trên tủ đầu giường, Sở Lăng Xuyên đã để lại cho cô một tờ giấy, nội dung viết là: Bảo bối, điểm tâm ở trong nồi. Anh mang Tiểu Bao Tử đi đến khu nhà trẻ để chơi. Em nhớ ăn cơm đi nhé. Chồng yêu của em.
Nhìn những dòng chữ viết mạnh mẽ mà có lực, cùng với lời nói ấm áp, Tố Tố không nhịn được liền mỉm cười. Cô vươn vai duỗi thắt lưng, rời giường, nhanh chóng rửa mặt đánh răng, ăn điểm tâm. Rồi sau đó đi thay đổi quần áo, đi đến khu nhà trẻ để tập hợp cùng ông xã và con trai.
Thời điểm đi đến nhà trẻ, Tố Tố thế nhưng lại không nhìn thấy Sở Lăng Xuyên cùng Tiểu Bao Tử đâu. Không đợi cô hỏi han, một vị là người nhà trong gia đình của một cán bộ, cũng đưa một đứa trẻ đến đó chơi, liền nói với cô: "Tố Tố à, cô tới tìm bảo bảo của mình phải không? Vừa rồi lúc thằng bé mải đùa vui, trong lúc chơi không cẩn thận bị va đụng rách chân, Phó Đoàn Trưởng đã mang đứa nhỏ đi bệnh viện để băng bó rồi."
Hả? Tố Tố vừa nghe thấy nói Tiểu Bao Tử bị thương, đau lòng không thôi, lại cũng sốt ruột nữa, liền nói: "Cảm ơn chị dâu. Để em đi đến đó xem thế nào."
"Ừ, mau đi đến đó đi, xem thằng bé thế nào!"
Tố Tố vội vàng bước chân đi về phía bệnh viện của đoàn bộ phận. Lúc cô đi ra đây cũng không có mang điện thoại di động theo. Cho nên cũng không có biện pháp để gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, trong lòng nóng cô càng nóng như lửa đốt, chạy vội đi.
Đi đến bệnh viện, Tố Tố cũng không biết đi đến phòng nào để tìm Sở Lăng Xuyên. Cô hỏi thăm một chút, hẳn là hai ba con phải đến khoa ngoại rồi. Cô lại liền vội vã chạy về hướng khoa ngoại. Tố Tố tiến vào để tìm người, nhưng lại không nhìn thấy Tiểu Bao Tử và Sở Lăng Xuyên đâu cả, đành phải hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, vừa rồi có phải Sở Lăng Xuyên có mang theo đứa nhỏ chân bị thương tới đây không ạ?"
Vị bác sĩ kia nhìn về phía Tố Tố: "Cô là vợ của Phó Đoàn trưởng Sở phải không? Đừng lo lắng quá, đứa nhỏ chỉ bị thương ngoài da, đã băng bó kỹ rồi. Phó Đoàn trưởng Sở đã mang theo đứa nhỏ vừa rời đi xong. Cô thử tìm xung quanh xem, phỏng chừng chắc ở quanh đâu đó thôi."
"Dạ! Xin cám ơn bác sĩ Tạ!" Tố Tố nói lời cảm ơn rồi cũng rời đi. Vị bác sĩ kia đã nói đứa nhỏ không có việc gì, nên Tố Tố liền an tâm. Chỉ là cô thấy rất đau lòng. Tiểu Bao Tử bị va đụng rách đầu gối có thể có chuyện gì đây, chỉ là khi nghĩ đến chuyện con trai khóc vì bị đau, trong lòng Tố Tố liền thấy rối loạn.
Tố Tố đi ra khỏi tòa nhà lớn của bệnh viện. Ngẫm lại lúc cô đi đến đây không nhìn thấy anh, như vậy liệu có phải là anh đã mang Tiểu Bao Tử đi đến vườn hoa ở trong bệnh viện để chơi hay không? Nghĩ thầm, cô cũng đi về phương hướng vườn hoa. Tố Tố nhìn quanh mọi nơi, tầm mắt nhìn xuyên thấu qua chiều cao của lớp cây cối đầy màu xanh, mơ hồ nhìn thấy được một cái bóng dáng mà cô đã quen thuộc.