"Không có gì đâu ạ! A, chuyện này… ba mẹ, thời gian còn thừa lại, con giao lại cho hai ngài nhé, con đi ngủ đây! Chúc ngủ ngon." Tố Tố nói xong đứng dậy rời khỏi nhà ăn. Khi trở lại đến trong phòng ngủ, nhìn thấy Tiểu Bao Tử đã được Sở Lăng Xuyên dỗ dành cho ngủ say đến bất tỉnh nhân sự rồi.
Mà Sở Lăng Xuyên, thì đang nằm ở bên người Tiểu Bao Tử, nhàn nhã liếc đọc một quyển sách quân sự gì đó, bộ dạng vẻ mặt chuyên chú đặc biệt mê người. Tố Tố nhìn thấy Sở Lăng Xuyên như vậy, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn ở trong lòng liền thấy hoa si rồi.
Sở Lăng Xuyên cũng vẫn không ngẩng đầu lên, anh tùy ý để cho bà xã của mình thoải mái mà nhìn mình một lúc. Cứ để cho Tố Tố mê luyến một lát cũng được. Nhưng chờ trong chốc lát vẫn không thấy Tố Tố đi lại, cuối cùng Sở Lăng Xuyên đành ngẩng đầu lên, đối với ánh mắt mê luyến đầy chiếm hữu kia của cô, anh bật cười, cũng buông cuốn sách trong tay xuống, dang rộng hai tay ra.
Đến lúc này Tố Tố như mới hoàn hồn. Cô đi về phía Sở Lăng Xuyên, rướn thân mình lên một cái, ngồi xuống ở bên giường. Khi hai tay của anh ôm lấy cô, thì một khắc kia, Tố Tố thuận thế nằm ở trong lòng anh, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cảm thấy mê muội.
Sở Lăng Xuyên cúi đầu xuống hôn hít một chút lên cái trán của Tố Tố. Đôi con ngươi đen cũng nhìn chằm chằm vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Trong đầu anh vẫn hiện rõ một màn Tố Tố giơ cao chiếc gậy lau nhà kia. Trong một khắc ấy, Sở Lăng Xuyên càng thêm khắc sâu - ý thức được rằng, Tố Tố đã yêu thương anh đến cỡ nào.
Người khác khi thình lình gặp phải tình huống xảy ra nguy hiểm thế này, cũng giống như Tố Tố vậy, khi chưa từng trải qua, theo bản năng đều sẽ tránh né hoặc là chạy thoát đi, có khi là sợ đến ngây người, liền bị mất đi sự phản ứng. Nhưng mà ở tại cái thời khắc đó, @MeBau*diendan@leequyddonn@ Tố Tố lại có thể xông lên để hỗ trợ giúp cho anh. Không phải, cái từ 'Hỗ trợ' này thật sự không quá không thích hợp. Anh càng nghĩ muốn dùng đến hai chữ 'Bảo vệ' kia hơn.
Ở thời điểm gặp phải sự nguy hiểm, Tố Tố sợ hãi, thế nhưng mà cô lại không nghĩ đến chuyện bỏ chạy, cũng không chút tránh né, mà là tiến lên cùng với anh. Có lẽ hành vi này của cô là theo bản năng. Cô trước sau đều là không muốn suy nghĩ nhiều. Nhưng mà hành vi theo bản năng kia của Tố Tố, mới càng thể hiện rằng Tố Tố đã yêu anh sâu sắc đến bao nhiêu.
Kỳ thực hôm nay Sở Lăng Xuyên đã bị Tố Tố làm cho rung động rồi. Anh cảm động, nhưng mà, điều mà anh càng hy vọng hơn lại chính là, ở vào thời điểm gặp phải cảnh nguy hiểm, anh vẫn có thể bảo vệ được cho cô, để cho cô không phải chịu chút nguy hiểm nào. Mà việc cô phải làm chính là bảo vệ cho chính cô, không muốn cùng anh cùng nhau mạo hiểm.
Tuy rằng anh hi vọng nguy hiểm như vậy sẽ không còn trở lại nữa, cũng cảm thấy sẽ không có nữa, nhưng anh vẫn không nhịn mà nói: "Bảo bối, thời điểm em gặp phải nguy hiểm, nhiệm vụ của em là lui lại sống ở dưới sự che chở và ở dưới sự bảo vệ của anh, có biết không?"
Tố Tố biết anh nói chuyện này là có ý tứ gì. Sở Lăng Xuyên không mong muốn cô phải lâm vào trong vòng nguy hiểm, không mong muốn cô và anh phải mạo hiểm. Tố Tố hiểu rõ, cô có thể đáp ứng, thế nhưng lại không thể nào khẳng định có thể làm được.
Kỳ thực, hôm nay, anh thực sự đã xả thân vì người quên mình. Ở vào thời điểm nguy hiểm nhất, một khắc kia, anh lựa chọn chính là gắt gao ôm cô vào trong ngực, bảo vệ cho cô được bình yên vô sự. Cuối cùng Tố Tố lựa chọn trả lời không trực diện: "Yên tâm, mọi chuyện đều đã qua rồi! Lại nói, làm sao có thể trình diễn cái loại chuyện nguy hiểm này mãi được."
Sở Lăng Xuyên không nhịn được lại hôn vào đôi môi của cô. Cũng thấp giọng trầm trầm, nói nhỏ ở bên môi cô thật thâm tình và cảm tính: "Anh yêu em, An Nhược Tố, anh yêu em, bảo bối của anh!"
Ngôn ngữ yêu đương của những người yêu nhau đại khái là một bản nhạc cực kỳ êm tai. Nó nhẹ nhàng gõ vào lòng của Tố Tố, khuấy động lên tiếng lòng của cô. Tố Tố hôn trả lại anh vài cái, dịu dàng nói: "Em cũng vậy, em yêu anh! Sở Lăng Xuyên, anh là đại anh hùng của em."
Tâm động, tình động, hành động, hai người dây dưa ở cùng một chỗ. Tất cả tình yêu liền hóa thành những âm thanh nguyên thủy nhất cùng sự chiếm giữ sâu sắc nhất, triền triền miên miên, tình ý nồng đậm...
** @MeBau*diendan@leequyddonn@ **
Lễ quốc khánh qua đi, cũng là ngày Sở Lăng Xuyên kết thúc kỳ nghỉ ngơi, anh đương nhiên phải trở về đơn vị rồi. Kỳ nghỉ phép này của anh trong một tình huống tương đối đặc thù, cho nên thượng cấp đã xét duyệt cho anh được nghỉ mười bốn ngày.
Chớp mắt một cái, ngày nghỉ đã trôi qua rồi, mà lúc này vụ án cũng đã được phá. Thủ phạm chính cùng với đồng lõa đã bị vây bắt về quy án. Về phần những người nào có dính dấp đến, đây là công việc sau này của vụ án.
Bởi vì Sở Lăng Xuyên phải đi, cho nên Tố Tố cùng Lý Nguyệt Hương liền liều mạng nhét đủ thứ này nọ, cho vào trong bao của anh. Đồ ăn, đồ dùng, cả một đống lớn, chất tràn đầy một bao lớn, sợ anh đi trở về trong bộ đội sẽ bị đói. Kỳ thực hiện tại thức ăn trong bộ đội rất tốt. Thế nhưng mà người nhà lại luôn muốn để cho anh sự tốt nhất.
Sở Lăng Xuyên trở về nhà được mười ngày. Mọi người mỗi ngày sớm chiều đều nhìn thấy nhau, bây giờ lại phải đi, trong lòng mỗi người đều có sự luyến tiếc. Nhất là Tố Tố và Tiểu Bao Tử, cảm thấy thật luyến tiếc khi phải chia tay cùng anh. Thế nhưng, đây cũng là điều hai mẹ con cô phải đối mặt.
Thu thập xong mọi thứ, sau đó Tố Tố và Tiểu Bao Tử cùng với Sở Lăng Xuyên cùng nhau rời đi. Đương nhiên không phải là đi cùng với anh đến bộ đội, mà trước hết là đi đến nhà anh cả để gặp Sở Vệ Bình, nói lời từ biệt với cha mình.
Giữa trưa, bữa cơm trưa là ăn ở trong nhà của anh cả. Bởi vì Sở Vệ Bình rất muốn được chơi đùa với Tiểu Bao Tử được nhiều hơn một chút. Cho nên sau khi ăn xong, để cho Sở Lăng Xuyên đi trước, Tố Tố và Tiểu Bao Tử ăn cơm tối xong rồi mới đi.
Đã đến thời gian Sở Lăng Xuyên phải đi, người trong nhà đều xuống dưới để đưa tiễn anh. Tiểu Bao Tử ở trong lòng Sở Lăng Xuyên, cái miệng nhỏ dẹp lại, đôi mắt to chớp chớp, đều là luyến tiếc, một bộ dạng không vừa ý khi ba ba phải đi.
Tố Tố trong lòng không nỡ, liền đưa mắt cho Sở Lăng Xuyên nói suy nghĩ nơi đáy lòng của mình, bất quá chính là dặn anh: "Đi rồi phải nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Còn nữa, dạ dày của anh không tốt, trong chuyện ẩm thực cần phải chú ý nhiều hơn, đừng uống rượu."
"Ừ!" Sở Lăng Xuyên cũng không để ý đến cha của mình, rồi anh trai, chị dâu còn đang ở đây, một tay ôm con trai, một tay liền ôm ấp lấy Tố Tố một cái, cũng dặn cô, "Tan tầm nhớ trở về nhà, đừng đi dạo chung quanh, biết không?"
"Vâng, em biết rồi." Cô nói xong, Sở Lăng Xuyên cũng buông lỏng cô ra, hôn vài cái lên trên mặt con trai, sau đó mới miễn cưỡng đưa Tiểu Bao Tử tới trong lòng Tố Tố, "Con trai, con phải nghe lời mẹ nói, biết không?"
Tiểu Bao Tử gật đầu. Sở Lăng Xuyên cũng dời tầm mắt đi đến trước mặt cha mình, ôm hôn ông một cái, tiếp theo đến Sở Việt Dương. Từ sau khi Triệu Đình Phương qua đời, Sở Lăng Xuyên mới hiểu được, thời điểm anh rời nhà đi, thì một cái ôm ấp là quan trọng đến cỡ nào.