Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 140-5: Đêm khuya về nhà thăm bệnh vợ



 Editor: Mẹ Bầu

Tố Tố xem nhìn thời gian, đã sắp bảy giờ rồi. Cô không khỏi nói với cha mẹ mình: "Ba, ngài và mẹ hãy trở về đi, truyền nước biển xong tự bản thân con sẽ trở về nhà được mà. Không có chuyện gì lớn đâu, hiện tại con đã tốt hơn nhiều rồi. Hắt xì...."

An Quốc Đống lại nói: "Không việc gì mà phải vội hết. Cứ đợi một lát, chờ con truyền dịch xong, cả nhà chúng ta cùng nhau trở về."

Về tới nhà đã bảy giờ rưỡi tối rồi. Tố Tố cảm thấy trong người đã tốt hơn một chút, nhưng mà trong người vẫn còn cảm thấy có chút khó chịu. Cô thầm nghĩ, giờ  chỉ muốn đi ngủ, @MeBau*diendan@leequyddonn@ cũng không muốn ăn cơm, cũng không muốn làm cái gì hết. Tố Tố liền đi tắm nước nóng, sau đó cứ thế trở về nằm ở trên giường.

Lý Nguyệt Hương đau lòng cho con gái yêu của mình, nên bà ép buộc Tố Tố phải uống hết một bát cháo, vì con gái không có khẩu vị để dùng cơm. An Quốc Đống thì mang cho cô đĩa hoa quả đã rửa sạch sẽ, đặt ở trên bàn đầu giường. Người làm ba ba cũng thấy đau lòng cho con gái yêu, ông rót ra một chén nước lọc lớn đặt lên trên bàn.

Hai người già cũng không chịu rời đi, cứ luôn luôn ở cùng với con gái. Mãi cho đến lúc Tố Tố nặng nề chìm sâu vào trong giấc ngủ, sờ sờ lên cái trán của cô, thấy không còn nóng nữa, Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống mới chịu rời khỏi phòng ngủ của cô, đi ăn cơm, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  rồi sau đó mới đi tắm rửa để đi ngủ.

Tố Tố còn đang thiêm thiếp ngủ, thì chuông điện thoại di động đặt ở trên sofa bên giường ngủ vang lên. Cô không muốn tỉnh lại, nhưng mà đây là tiếng nhạc chuông cô đặc biệt cài đặt riêng cho Sở Lăng Xuyên, cho nên, đây là cuộc gọi của anh gọi tới.

Tố Tố cũng đã tỉnh lại. Cô vẫn nhắm hai mắt, từ từ đụng đến điện thoại di động đặt ở trên sofa bên giường ngủ. Cô ghé vào bên giường ngủ nhận cuộc gọi. Nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói dễ nghe của Sở Lăng Xuyên: "A lô! Bảo bối, em ngủ rồi sao?"

"Vâng, em vừa mới ngủ thôi, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com anh đã hết bận công việc chưa?" Tố Tố cố hết sức để cho lúc nói chuyện bản thân mình không có chút tinh thần nào. Cô không muốn bị mang theo bệnh trạng, để tránh cho anh khỏi bị lo lắng.

Nhưng mà Sở Lăng Xuyên là người đã từng thân thiết gần gũi với Tố Tố biết bao nhiêu lần. Cho nên khi nghe tiếng nói a lô của cô vừa vang lên, liền đã nhận ra có gì đó không thích hợp. Giọng mũi của cô rất nặng, cho thấy rõ ràng là cô đang bị cảm rồi: "Bảo bối, em làm sao vậy, có phải là em đang bị bệnh hay không?"

Tố Tố mà nói bản thân cô không có việc gì, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn thì chính là đang gạt người rồi. Thời điểm cô nói chuyện khi sinh bệnh, hoàn toàn  không giống với thời điểm cô đang khỏe mạnh, cho nên cô chỉ nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Không có việc gì, chỉ là một chút cảm vặt thôi. Em uống chút thuốc thì tốt rồi, anh đừng lo lắng. Thân thể của em vẫn rất tốt mà. Còn anh như thế nào, nhất định là anh rất mệt rồi, hãy mau đi ngủ sớm một chút đi."

Nói xong, cái mũi của cô bỗng thấy ngứa, muốn hắt xì hơi. Dưới tình thế cấp bách, Tố Tố che miệng và cái mũi lại, thế nhưng ở đàu dây bên kia Sở Lăng Xuyên lại vẫn nghe được. Anh cũng không nói thêm câu gì nữa, chỉ nói đơn giản: "Bảo bối, em uống nhiều nước vào, ngủ đi."

"Vâng, anh cũng ngủ đi, ngủ ngon nhé!"

"Chúc em ngủ ngon."

Nói chuyện với Sở Lăng Xuyên xong, Tố Tố cúp máy, cổ họng vừa khô rát, lại vừa đau. Nơi sống mũi cũng tắc tị, khó chịu đến lợi hại. Tố Tố uống một ngụm nước mà ba ba đã để sẵn, ăn một miếng hoa quả trên đĩa đã đặt ở trên tủ đầu giường. Thấy tốt hơn một chút, Tố Tố liền lại quay đầu tiếp tục ngủ.

Tố Tố cũng không ngủ được sâu, bởi vì cái mũi cùng cổ họng khó chịu đến quá mức rồi. Hơn nữa việc hô hấp của cô chỉ có thể dựa vào miệng, mà miệng cô cũng đã khô khốc cả rồi. Lúc ngủ, cô cũng cảm nhận được, mẹ cô đã tới hai lần. Bà sờ lên trên trán cô, thử nhiệt độ cơ thể của cô, giúp cô đắp lại chăn.

Vừa không bao lâu, cô lại cảm thấy có người sờ ở trên trán cô. Tố Tố cho rằng vẫn là mẹ của mình, nên chỉ mơ mơ màng màng nói: "Mẹ, con không sao đâu... Ngài hãy mau chóng đi ngủ đi, đừng để cho người bị mệt muốn chết rồi."

Tố Tố đang buồn ngủ mênh mông, nói xong liền cảm thấy có người nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, rồi sau đó có người cho cô uống nước. Mồm miệng cô lúc này đã khô khốc hết cả, cổ họng cũng đã khô rát đến muốn bốc khói lên rồi. Tố Tố liền há miệng rộng ra để uống nước.

Uống hết hai ngụm nước lọc lành lạnh, Tố Tố cũng đã tỉnh táo được vài phần. Cô mở mắt ra nhìn. Vốn dĩ cô cho rằng đó là mẹ của mình, nhưng mà ngoài ý muốn lại nhìn thấy được Sở Lăng Xuyên. Gương mặt anh tuấn cương nghị của anh, ở dưới ánh đèn lờ mờ tản ra một loại ánh sáng rực rỡ, làm cho người ta phải mê muội.

Cơn buồn ngủ của cô liền tiêu tán toàn bộ. Ánh mắt Tố Tố mở tròn thật to. Cô trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Sở Lăng Xuyên. Có phải là cô đang nằm mơ hay không đây? Tố Tố nâng tay lên dụi dụi vào hai mắt của mình, chớp chớp mắt mấy lần, người trước mắt cô vẫn đang còn ở đó

Sở Lăng Xuyên nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng này của Tố Tố lúc này. Bộ dạng cô trợn mắt há hốc mồm nhìn đáng yêu đến mười phần. Anh cúi đầu hôn một cái ở trên môi cô, vừa đau lòng lại vừa trìu mến. Cô đã bị bệnh đến thành như vậy, trên mu bàn tay vẫn còn nguyên dấu vết bị kim đâm, vậy mà lại dám nói không có việc gì.

Nụ hôn của anh làm cho cô rốt cục tin rồi. Đây là Sở Lăng Xuyên thật sự, cô không phải là đang nằm mơ. Sở Lăng Xuyên đã trở lại nhà. Đến hơn nửa đêm rồi mà anh vẫn không sao ngủ được, cho nên anh liền trở lại. Điều này cũng bởi vì Tố Tố đã bị phát sinh một chút bệnh nhỏ mà thôi.

Sở Lăng Xuyên nhìn thấy hai mắt của cô đang nhìn anh đến không chớp mắt, hốc mắt dần dần ướt át, nước mắt rơi xuống tí ta tí tách. Tố Tố bị anh làm cho cảm động đến rối tinh rối mù. Cô bổ nhào vào trong lòng anh, gắt gao ôm lấy anh, nghẹn ngào nói: "Em thật sự không có việc gì đâu...."

"Đều đã đến mức như vậy rồi còn nói không có việc gì! Vậy phải như thế nào thì mới kêu là có chút việc hả?" Sở Lăng Xuyên ôm chặt lấy thân thể của Tố Tố, môi hôn hít vài cái ở bên tai của cô, lúc này anh mới chịu buông cô ra. Nhìn thấy có nước mắt lóe ra trong mắt của Tố Tố, Sở Lăng Xuyên nâng tay lau đi nước mắt ở trên khuôn mặt giúp cô, lại còn nói dỗ dành cô: "Xem kìa, anh đã làm cho bảo bối nhà ta phát khóc lên rồi. Nín khóc đi nào, em nhìn vốn đã quá đủ tiều tụy rồi."

Tố Tố khịt khịt mũi, có chút thẹn thùng, hễ động một chút là lại rơi nước mắt xuống. Thật cũng không giống cô bình thường chút nào, nhưng mà, giờ khắc này khi Tố Tố nhìn thấy Sở Lăng Xuyên, thì cô thật sự đã không thể nào nén nhịn được rồi. Tố Tố nhìn xem thời gian, đã hơn mười giờ đêm rồi. Cô không khỏi thúc giục anh: "Không còn sớm nữa, anh nhanh chóng đi tắm rửa một chút rồi đi ngủ đi. Ngày mai còn phải lên đơn vị từ sớm tinh mơ đấy."

Sở Lăng Xuyên ôm lấy bả vai của Tố Tố, để cho cô dựa vào ở trong lòng anh. Bàn tay kia của anh thì vuốt ve ở trên gương mặt cô, anh hỏi vẻ đầy lo lắng: "Bác sĩ nói như thế nào, em còn nơi nào khó chịu không, nói cho ông xã của em biết đi!"

Tố Tố ôm thật chặt lấy hông của anh, cọ xát mặt ở trong ngực anh, "Dạ, em chỉ bị cảm mạo thôi mà, đã tiêm truyền rồi, ngày mai lại đến tiêm truyền một lần nữa để củng cố, như vậy lại không có chuyện gì nữa rồi. Bởi vì em bị bệnh, nên em mới không đón cục cưng trở về nhà. Khiến cho hôm nay anh không được gặp cục cưng rồi."

"Không sao hết, rất nhanh chóng lại đến chủ nhật thôi mà. Anh đi tắm rửa một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.