Sở Lăng Xuyên tin tưởng ở tình yêu của Tố Tố. Nhưng mà anh lại không có cách nào tin tưởng, cũng như không có cách nào để thuyết phục được bản thân. Vết tích của nụ hôn kia cùng với những khác thường gần đây của Tố Tố là không có ý nghĩa gì hết. Sở Lăng Xuyên rất thống khổ mà cũng rất mâu thuẫn. Anh muốn hỏi cho ra sự nghi vấn nơi đáy lòng, nhưng lại vẫn phải làm bộ như không biết gì, vẫn phải tiếp tục yêu thương cô như trước.
Nhưng mà, người đàn ông để ý nhất chính là cái gì? Anh không thể chịu đựng được, người vợ yêu của mình lại đã từng phản bội chính bản thân mình. Anh không thể chịu đựng được, cô vừa nói thương anh, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn lại vừa cùng với một người đàn ông khác như vậy!
Hết thảy cũng còn chưa được làm rõ, thì coi như không có gì phát sinh. Nhưng mà nếu đã làm rõ ra rồi, anh biết, Tố Tố sẽ không, cũng không có cách nào đối mặt với anh, lưu lại ở bên cạnh anh. Cho nên, Sở Lăng Xuyên thống khổ hít một hơi thuốc lá thật sâu, phun ra vài vòng khói thuốc... Trong lòng anh cũng đã định ra một cái quyết định, anh sẽ không hỏi gì hết.
"Không có việc gì, chỉ là anh nghĩ tới mẹ anh mà thôi." Sở Lăng Xuyên vừa nói xong, thì chuông điện thoại di động của Tố Tố vang lên. Cô cúi đầu lấy từ trong túi mình ra chiếc điện thoại di động. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cô nhìn thấy được, đó là cái dãy số đã làm cho cô bị kinh hoàng.
Trong đầu cô hơi hơi run rẩy một chút, trái tim cũng nghẹn lại một chút. Nếu cô không nhận cuộc gọi, thì sẽ có khả nghi. Nhưng nếu cô nhận, kết quả thế nào cũng có thể nghĩ ra được. Thời điểm Tố Tố còn đang do dự, thì tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên chói tai, không chịu ngừng lại.
Sở Lăng Xuyên nhìn thấy huyết sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố như bị rút hết đi: "Vì sao em không nghe điện thoại?"
"Em... Em..." Tố Tố giờ phút này thống khổ muốn chết. Cô thật khổ sở muốn chết. Cô thật muốn nói ra hết thảy cho Sở Lăng Xuyên nghe, không quan tâm xem như vậy liệu có phải sẽ bị mất đi anh hay không! Nhưng mà, cô thật sự không muốn mất đi anh, thật sự không muốn.
Bởi vì Tố Tố quá yêu anh, cho nên cô gạt anh, che giấu lương tâm mà lừa gạt anh, vô sỉ muốn làm như chưa từng phát sinh ra chuyện gì. Cô muốn ích kỷ giữ lấy anh, không muốn xa rời anh, không phải chia tách ra với anh.
Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố. Cô dường như nói năng rất thống khổ, hơn nữa cũng rất rất sợ cú điện thoại này. Cuối cùng anh đưa tay ra, túm lấy chiếc điện thoại di động từ trong tay cô, nhận cuộc gọi. Tố Tố muốn ngăn cản lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Cô cũng ý thức được, sớm muộn thì nhất định Sở Lăng Xuyên cũng sẽ biết được chuyện gì đã xảy ra thôi. Thôi, thôi, giấy không thể nào gói được lửa! Chuyện phải đến thì trước sau cũng sẽ đến, không phải sao?
Từ trong điện thoại di động truyền đến một giọng nói của đàn ông. Nhưng mà Sở Lăng Xuyên lại không nói năng gì, anh chính là lạnh mặt mà nghe. Chỉ nghe thấy người đàn ông kia nói: Tố Tố, đêm hôm đó rất tuyệt vời! Anh biết anh không nên lại quấy rầy cuộc sống của em, anh chỉ ước nguyện lại được cùng với em một đêm nữa! Rồi sau đó chúng ta liền chân chính kết thúc.
Sở Lăng Xuyên mặt mày xanh mét, mấy lần phẫn nộ chỉ muốn xé nát đầu gã đàn ông kia, mà trái tim của anh cũng đang nhỏ máu. Ngũ tạng lục phủ trong bụng đều giống như bị khuấy đảo lẫn lộn ở cùng một chỗ, đau đớn đến mức không cách nào nói lên được.
Sở Lăng Xuyên tắt điện thoại, không nói một lời. Bởi vì quá đau khổ và phẫn nộ, hai mắt anh đỏ kè lên, ánh nhìn thoáng hiện sự hung dữ. Anh nhìn chằm chằm vào Tố Tố lúc này gương mặt sớm đã xanh mét, không còn huyết sắc. Đôi môi của anh kéo căng ra, khẽ mở, hỏi gằn từng tiếng: "Em thật sự đã từng cùng với anh ta?"
Tố Tố nhìn Sở Lăng Xuyên vẻ mặt thống khổ, trái tim sớm như đã rơi xuống dưới đất vỡ nát. Cô khổ sở, hối hận, thống khổ, lại càng áy náy, càng không cách nào đối mặt với anh, cổ họng liền nghẹn lại, khóc òa lên.
Sở Lăng Xuyên thật hi vọng bao nhiêu, rằng Tố Tố sẽ nói là không có. Cho dù chỉ là nói sạo để lừa anh. Thế nhưng mà cô lại khóc, nước mắt cô vẫn luôn luôn làm cho anh thấy đau lòng cùng không nỡ. Thế nhưng mà lần này, nước mắt của cô lại thật sự là một vũ khí cực kỳ có lực sát thương, khiến cho anh bị tổn thương, thương tích đầy mình.
"Chúng ta đã từng giao ước với nhau. Em nói... Em nhất định sẽ chờ anh trở lại. Em nói em sẽ chờ anh trở lại... Mà lúc này... Vì sao em phải đối xử với anh như vậy? A!" Sở Lăng Xuyên nói xong lời cuối cùng, thống khổ tru lên một tiếng, trong lòng một trận đau nhức, phảng phất muốn mình đã chết đi rồi vậy. Anh một quyền đập vào trên tay lái, mở cửa xuống xe, giống như đã nổi điên lên rồi, chạy lao đi trên đám cỏ trước mặt.
Tiếng tru lên của Sở Lăng Xuyên mang theo nỗi thống khổ. Tiếng khóc nức nở của Tố Tố như muốn xé rách trái tim cùng thân thể của anh. Đồng thời cũng xé rách trái tim cùng thân thể của Tố Tố. Tố Tố nhìn theo bóng dáng đang bỏ chạy của Sở Lăng Xuyên, nghe anh tru lên đầy thống khổ, cô cũng khóc rống lên thất thanh.
Sở Lăng Xuyên đã không cần cô nữa rồi, mà cô cũng không có cách nào để đối mặt với anh nữa. Cô đã hoàn toàn triệt để làm tổn thương anh! Nhưng mà, cô thật sự luyến tiếc anh, cô không phải là cố ý, thật sự không phải là cô cố ý mà.
Không muốn, cô không muốn bị mất đi anh. Tố Tố chạy đuổi theo phương hướng mà Sở Lăng Xuyên đã chạy trốn. Nhưng mà, Sở Lăng Xuyên chạy quá nhanh, cô căn bản là không có cách nào đuổi theo anh được. Cô đã không còn nhìn thấy Sở Lăng Xuyên nữa, không nhìn thấy được bóng dáng của anh nữa rồi.
Dưới chân mềm nhũn, Tố Tố ngã ngồi xuống ở trên mặt đất. Cô thương tâm và thống khổ gào khóc lên. Tại sao lại phải phát sinh ra chuyện như vậy? Rõ ràng là cô yêu Sở Lăng Xuyên như vậy, rõ ràng cô vẫn một mực ở đó chờ đợi anh! Nhưng vì cái gì lại bị phát sinh ra sai lầm không cách nào cứu vãn lại được như vậy! Thậm chí Tố Tố có cảm xúc kích động muốn chết. Làm sao mọi chuyện lại bị biến thành ra như vậy, tại sao lại có thể như vậy?
Tố Tố ngồi ở chỗ kia, khóc lóc đến choáng váng. Tay chân cô run lên, lòng tràn đầy sự thống khổ, ân hận cùng áy náy. Cô nghĩ đến sự tổn thương của Sở Lăng Xuyên, nghĩ đến sai lầm của mình, nghĩ về sau cũng đã không thể ở cùng một chỗ với anh nữa, cô càng thấy thống khổ.
Chính lúc Tố Tố đang gào khóc bi thương như vậy, thì có một bàn tay đáp lên bờ vai của cô. Tố Tố quay đầu lại. Hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn một chút vẫn không nhận biết ra là cái gì. Thời điểm cô nhận ra là Sở Lăng Xuyên đã về tới bên người cô, Tố Tố liền liều lĩnh ôm lấy anh, cuồng loạn kêu gào: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Không phải là em cố ý... Em không có, em không nghĩ muốn làm tổn thương anh. Em không phản bội anh... Nhưng mà, chuyện như vậy đã xảy ra. Em và các đồng nghiệp tụ tập nên mới gặp gỡ anh ta. Tất cả mọi người đều uống rượu. Hơn nữa, em cũng không biết đó chính là rượu, em cứ tưởng đó là đồ uống nước ngọt. Sau khi em tỉnh lại thì mọi việc đều đã xảy ra như vậy rồi… Em thật sự không phải cố ý.
Em biết là em đã sai lầm rồi... Em biết là anh sẽ không thể tha thứ cho em, em biết... Sai lầm này của em không có cách nào để tha thứ được. Nhưng mà em không muốn bị mất đi anh... Em đã gạt anh, vì em sợ anh sẽ không còn quan tâm đến em nữa. Trái tim của em thật giống như bị một tảng đá đè ép lên, làm cho em không thể nào thở nổi.