Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 142: Em là bảo bối của anh - Bảo bối vẫn là bảo bối



Editor: Mẹ Bầu

Từ khách sạn rời đi, trên đường về nhà, gương mặt của Sở Lăng Xuyên luôn trầm xuống, Gương mặt của Tố Tố đầy vẻ căng thẳng, cũng luôn trầm mặc. Sở Lăng Xuyên còn muốn cô, nhưng mà cô không thể nào cao hứng nổi. Thậm chí, cô còn cảm thấy khó chịu. Tố Tố thực không thể biết mình như thế này về sau sẽ phải ở chung cùng với Sở Lăng Xuyên như thế nào, phải làm thế nào để đối mặt với tình yêu và sự tốt bụng của anh. Sự việc này, sẽ giống như đám mây đen bao phủ lên hai người bọn họ, cũng sẽ kéo giãn khoảng cách trái tim của hai người bọn họ ra rất xa.

Không biết từ lúc nào xe đã về tới trong tiểu khu. di@en*dyan(lee^qu.donnn),  Khi xe ngừng lại, một khắc kia, Tố Tố cũng hồi thần trở lại. Sở Lăng Xuyên xuống xe. Đóng cửa lại. Tố Tố cũng do do dự dự bước xuống xe, ánh mắt sưng đỏ nhìn sang anh.

Sở Lăng Xuyên đi về hướng cửa ra vào của tòa nhà, không hề để ý đến Tố Tố. Anh chính là không cầm lấy tay cô giống như bình thường, Tố Tố đã cảm thấy khó chịu. Bởi vì lỗi lầm của cô như vậy, khẳng định là Sở Lăng Xuyên thật sự không còn thích cô nữa. Anh chán ghét cô, phải ở cùng với cô thế này, khẳng định là anh cũng rất khó chịu.

Trong lòng Tố Tố đau đớn đến lợi hại. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Cô cũng quên mất là bản thân mình cũng phải đi về phía trước, cùng không có mặt mũi nào để đi biện giải với Sở Lăng Xuyên cho thông suốt. Cô cũng không thể quấn quít lấy anh, chỉ có thể không chút tiền đồ, cứ để cho nước mắt tí tách tí tách rơi xuống. Thật sự cô phải làm như thế nào thì mới có thể trở lại giống như trước kia được đây? Muốn chắp nối trở lại, khẳng định là không thể trở lại được như trước nữa rồi.

Sở Lăng Xuyên đã đi được mấy bước, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân của Tố Tố đi theo mình, anh liền quay đầu lại nhìn. Nhìn thấy cô vẫn như cây gỗ ngây ngốc đứng ở nơi đó mà rơi xuống nước mắt, trong lòng anh không khỏi căng thẳng. Sở Lăng Xuyên xoay người, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn đi trở lại tới bên người Tố Tố, đưa tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.

Nhìn thấy gương mặt của cô tràn đầy nước mắt, Sở Lăng Xuyên không nén nhịn được tiếng thở dài ở trong lòng. Anh nâng tay lên lau đi cho cô nước mắt đang lăn ở trên khuôn mặt, trầm giọng nói dỗ dành: "Không được khóc, mắt khóc đều đã sưng hết cả lên rồi, về nhà thôi."

Tố Tố nói không ra lời, không có cách nào khống chế được nước mắt rơi xuống. Sở Lăng Xuyên vòng tay ra sau gáy, ôm lấy cái đầu nhỏ của cô áp chặt ở trong lòng mình. Anh cũng không nói năng gì, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com chỉ cứ ôm cô như vậy đi đến cửa của tòa nhà.

Trở về trong nhà, Tố Tố đi rửa mặt sạch sẽ. Đôi mắt của cô vẫn còn sưng đỏ, mặc đồ ngủ đi ra ngoài. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đang ngồi hút thuốc ở bên giường, Tố Tố thật không dám nhìn tới ánh mắt của anh. Cô cúi đầu, giọng nói  có chút khàn đặc, nói: "Em đi làm cơm chiều."

Nói xong, Tố Tố liền vội vàng rời khỏi phòng ngủ. Sở Lăng Xuyên nhìn theo bóng dáng bỏ đi hốt ha hốt hoảng của cô, trong lòng không nói nên lời, không rõ được mùi vị gì. Bà xã của mình có phát sinh quan hệ với một người đàn ông khác, bảo anh không khó chịu, không để ý là giả.

Biết rồi, thìmột khắc kia, anh thực sự cảm thấy cảm giác giống như ngũ lôi oanh đỉnh (*). Anh yêu cô như vậy, yêu đến như khảm sâu vào tận trong cốt tủy vậy! Anh hi vọng toàn bộ hết thảy mọi thứ của cô, đều là của anh, chỉ thuộc về một mình anh.

(*) Ngũ lôi oanh đỉnh: Thành ngữ, ý nghĩa giống như câu thành ngữ “sấm nổ giữa trời quang”, “sét đánh ngang đầu” của Việt Nam. Chỉ sự việc xảy ra quá mức đột ngột, bất ngờ khiến người ta không kịp trở tay.

Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông kia đã từng chiếm giữ lấy thân thể của Tố Tố, Sở Lăng Xuyên thực cảm thấy muốn giết người. Đây không phải là sự ghen tị. Đó là một loại cảm xúc còn mạnh mẽ hơn cả sự ghen tị kia! Nó cắn xé trái tim của anh, khiến cho trái tim của anh giống như máu thịt lẫn lộn với nhau.

Sở Lăng Xuyên đang cố gắng tiêu hóa cái sự thật này. Anh đã nỗ lực nhận lấy, anh tin tưởng rằng Tố Tố không phải là cố ý. Anh tình nguyện tin tưởng, là do anh đã không có bảo vệ tốt cho vợ yêu của chính mình, nên mới để cho người đàn ông  khác có cơ hội có thể chiếm giữ, chiếm lấy tiện nghi, ức hiếp cô.

Tố Tố không sai, thật sự không sai. Chính cô đã bị sai lầm làm cho phiền hà. Anh yêu Tố Tố, thật yêu thật yêu! Anh cũng yêu cái gia đình này. Anh không thể không có cô, cũng như không thể không có cái nhà này.

Cho nên, Sở Lăng Xuyên anh phải chấp nhận cái sự thật này, nhất định phải khiến cho cuộc sống này phải lật chuyển sang một trang khác, trở thành lịch sử. Anh đã nói tha thứ cho cô! Như vậy, anh đã nói được thì phải làm được, huống chi, cô không phải cố ý làm ra cái chuyện này.

Thời điểm tâm tình của Sở Lăng Xuyên đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, thì điếu thuốc lá trong tay anh cũng đã cháy hết rồi. Tàn thuốc cháy thành một đoạn thật dài, rơi xuống trên mặt đất. Sở Lăng Xuyên quăng đầu mẩu thuốc lá vào trong chiếc gạt tàn thuốc lá. Anh thở hắt ra một hơi thật dài. Vừa mới đứng dậy đi tới cửa phòng khách thì đã thấy Tố Tố cau mày từ trong phòng bếp đi ra, cái tay dấu ở phía sau lưng.

"Anh chờ một chút cơm nước đã sắp sửa xong rồi! Anh trước cứ xem tivi đi, đợi một chút." Tố Tố dè dặt cẩn trọng nói với anh. Có cảm giác như cô đang sợ một câu nói của mình, hoặc là một chuyện nhỏ, đều sẽ chọc anh mất hứng.

Sở Lăng Xuyên không muốn như vậy! Anh không muốn nhìn thấy Tố Tố như vậy. Anh muốn bây giờ vẫn chính là Tố Tố của trước kia. Ngay tại lúc cô sắp sửa tiến vào trong phòng ngủ, anh liền túm chặt lấy cổ tay của cô. Chỉ nghe thấy cô kêu đau một tiếng.

"Có chuyện gì vậy?" Sở Lăng Xuyên vội vàng hỏi cô, cũng vội nhìn ngay vào  bàn tay của Tố Tố vừa bị anh túm lên. Có một ngón tay của cô đang nhỏ máu. Sở Lăng Xuyên liền nhíu mày "Em cắt vào tay rồi hả?"

Tố Tố nhìn sang anh, gật đầu. Bởi vì bị đau, nên cô nhíu mày, nhưng trong lòng cô thì lại vẫn còn đang bận nghiên cứu tâm lý của Sở Lăng Xuyên. Có phải là anh đang rất chán ghét cô hay không? Nhất định là anh đang rất khổ sở, rất đau đớn, mà cũng rất mâu thuẫn. Trong lòng anh nhất định là đang cực kỳ đắng chát, có phải anh cảm thấy ghê tởm cô giống ăn phải con ruồi hay không?

"Thế nào mà lại không cẩn thận như vậy!" Sở Lăng Xuyên nói xong liền lôi Tố Tố đi đến ngăn tủ chuyên để các đồ vật linh tinh ở trước mặt. Anh mở ngăn tủ ra, lấy ra hộp thuốc, tìm cồn y tế để khử trùng cho cô. Rồi sau đó thuần thục giúp cô dán một cái băng keo cá nhân lên đó.

Nhìn động tác của Sở Lăng Xuyên, Tố Tố lại không nhịn được suy nghĩ. Kỳ thực Sở Lăng Xuyên vẫn còn đang yêu cô. Anh vẫn giống như trước kia luôn dịu dàng, quan tâm đến cô... Anh vẫn yêu thương cô… Chỉ là không cách nào chấp nhận được thực tế của chuyện như vậy mà thôi.

Tố Tố nhìn vào trên ngón tay cái đang quấn băng keo cá nhân, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn anh, cố lấy hết dũng khí để hỏi anh: "Sở Lăng Xuyên... Anh… Anh có còn yêu em không?"

Sở Lăng Xuyên nhìn vào đôi mắt vẫn còn đang sưng đỏ của Tố Tố. Anh nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sự bất an của cô, nghe cô dè dặt cẩn trọng hỏi anh  như muốn chứng thực, Sở Lăng Xuyên giơ tay lên vuốt ve mái tóc của cô: "Đồ ngốc, anh không yêu em thì còn yêu ai! Em đừng có đoán mò."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.