Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 146-2: Em là bảo bối của anh – Những tấm ảnh trong túi quần của Sở Lăng Xuyên, trong nhà đã xảy ra chuyện. 2



Editor: Mẹ Bầu

Hai người còn đang mải cười đùa, chợt chuông điện thoại di động của Tố Tố vang lên. Tố Tố đẩy Sở Lăng Xuyên ra đi vào trong phòng khách tìm điện thoại di động. Rốt cục cô tìm được điện thoại của mình ở trong góc ghế so pha, nhìn thoáng qua dãy số, nhận ra là Hồng Trang gọi tới, Tố Tố vội vàng nhận cuộc gọi.

"A lô, Hồng Trang à."

"Chị dâu..." Giọng nói ngay thẳng của Hồng Trang truyền đến: "Không quấy rầy hai người đang ngọt ngào với nhau đấy chứ?"

"Tâm tình không tệ lắm nhỉ. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Có chuyện gì tốt chăng?" Tố Tố và Hồng Trang vẫn thường xuyên liên hệ với nhau, chỉ là số lần hai người gặp nhau thì  không nhiều mà thôi.

"Tôi có thể mượn chị dâu một chút thời gian được không, độ nửa giờ thôi."

"A! Điều này có vẻ cũng không giống như cô lúc bình thường nhỉ! Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi."

"Chị dâu, chị đi theo giúp tôi gặp một người."

"Hả?" Tố Tố liền hồ nghi rồi. "Gặp ai vậy?"

"Không biết được, do chị gái tôi sắp xếp ấy mà!"

Nghe thấy Hồng Trang nói như vậy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Tố Tố liền hiểu rồi. Cô kêu to: "Cô đi xem mắt à?"

"Đúng rồi. Con người cũng đã ba mươi tuổi rồi, vẫn còn chưa được gả đi, nếu không làm mối thì không được. Chị của tôi cùng mọi người trong nhà đang gấp gáp muốn chết đây." Giọng nói của Hồng Trang hơi có vẻ ưu phiền ngượng nghịu một chút. "Một mình tôi đi đến đó thì khó đối phó, chị dâu, chị là người có lòng từ bi, nhờ chị đi theo giúp tôi một chút, thuận tiện chị giúp tôi quan sát anh ta một chút..."

"Vậy cô và Thẩm Hạo Vũ thì thế nào..."

"Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè thôi! Miễn bàn đến anh ta đi!

"Được, tôi không đề cập tới anh ta nữa, không đề cập tới Thẩm Hạo Vũ nữa! Vậy cô phải nói cho tôi biết địa điểm gặp gỡ là ở nơi nào chứ, tôi... tôi sẽ đi đến đó với cô."

"Ở cửa ra vào sảnh của quán cà phê Thịnh Điển nhé. Tôi sẽ chờ chị ở đó nhé, chị dâu." Hồng Trang nói xong liền lưu loát gác điện thoại. Sở Lăng Xuyên vừa mới nghe thấy cái tên Thẩm Hạo Vũ được phát ra kia, liền nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tố Tố.

Tố Tố vội vàng giải thích: "Hồng Trang phải đi xem mắt. Em lại đang cho rằng cô ấy và Thẩm Hạo Vũ đang rất tốt với nhau kia."

Sở Lăng Xuyên nhíu mày. Hồng Trang thích Thẩm Hạo Vũ đây là một chuyện rất rõ ràng rồi. Quan hệ giữa hai người giờ đây cũng đã khá tốt. Lần này vì sao Hồng Trang lại phải đi xem mắt như vậy? Anh vẫn hy vọng Hồng Trang ở luôn được ở cùng với người ở trong lòng.

"Điện thoại di động của em có còn lưu số điện thoại của Thẩm Hạo Vũ nữa không vậy?"

Hả? Tố Tố sửng sốt một chút. Hừ, thật sự là có, nhưng mà cô nghĩ không muốn có liên hệ gì đối với Thẩm Hạo Vũ hết: "Này, anh gặng hỏi làm gì chứ? Em có, bất quá em cũng chưa từng bao giờ liên lạc gì với anh ấy hết, anh phải tin tưởng ở em!"

Sở Lăng Xuyên lườm cô một cái, đang mù quáng nghĩ cái gì thế chứ! Anh đưa tay cướp điện thoại di động ở trong tay Tố Tố, tìm số điện thoại của Thẩm Hạo Vũ. Rốt cuộc anh cũng tìm được rồi, rất nhanh là khác, bởi vì Tố Tố không phải là lưu bằng biệt danh gì hết, chính là ba chữ Thẩm Hạo Vũ rõ ràng. Mi tâm của Sở Lăng Xuyên giãn ra, anh liền bấm số gọi điện thoại cho Thẩm Hạo Vũ.

Tố Tố không rõ Sở Lăng Xuyên nghĩ muốn làm cái gì, định khéo léo hỏi dò một chút, thì lại nghe thấy Sở Lăng Xuyên lạnh lùng nói: "Thẩm Hạo Vũ, nếu ông không thích Hồng Trang mà nói, thì cũng đừng lại đến quấy rầy cô ấy nữa. Còn nếu ông vẫn thích cô ấy, thì tôi cho ông biết, ông sắp xong rồi. Vì sao ấy hả? Bởi vì Hồng Trang đã đi xem mắt rồi, tương lai sẽ kết hôn sanh con cùng với đàn ông khác! Ông ở bên cạnh cứ ở đó mà hát chúc phúc đi."

Nói xong, anh lập tức liền cúp luôn điện thoại, rồi ném điện thoại di động cho Tố Tố. Điện thoại di động vừa đến trong tay Tố Tố, chuông lại liền vang lên. chính là Thẩm Hạo Vũ gọi lại. Xem ra là Thẩm Hạo Vũ rất cấp bách rồi.

Tố Tố vừa nhận cuộc gọi, chợt nghe Thẩm Hạo Vũ bên kia hỏi luôn, có chút rất vội vã: "Cô ấy đi xem mắt ở đâu."

"Ở quán cà phê Thịnh Điển." Tố Tố nói xong, Thẩm Hạo Vũ bên kia trầm mặc một lúc, dường như có chút ngoài ý muốn khi nghe được giọng nói của cô. Phải một lúc sau anh mới nói: "Cảm ơn."

Tố Tố thu hồi di động nhìn về Sở Lăng Xuyên, nhún vai, hỏi anh: "Anh nói xem, liệu tình huống gì sẽ xảy ra đây?"

"Không biết." Sở Lăng Xuyên mặc quần áo ngồi vắt giò ở đó, bộ dạng giống như chuyện đó không liên quan gì đến mình vậy. Rõ ràng chính là anh vừa mới có tư tưởng xấu, đã nói cho Thẩm Hạo Vũ biết chuyện Hồng Trang đi xem mắt kia mà.

"Vậy em có cần phải đi qua đó hay không?" Quả thật Tố Tố rất rối rắm. Cô thật sự rất muốn biết tình hình của Hồng Trang ở bên kia như thế nào. Bất quá, cô vừa nói xong liền bị Sở Lăng Xuyên hung hăng trừng mắt lườm cho một cái. Anh lạnh mặt nói: "Em đi để làm bóng đèn à?"

"Em đi giặt quần áo." Tố Tố lườm lại anh trắng mắt, đi lao động. Sở Lăng Xuyên cũng đã nhàn rỗi không còn việc gì nữa. Anh xảo quyệt đi hỗ trợ cho hai người bọn họ nhưng bản thân mình thì lại rất bình tĩnh. Hồng Trang ở bên kia đã có một chút dự kiến rồi.

Đợi nửa ngày không thấy Tố Tố đâu, Hồng Trang gọi điện thoại qua. Rốt cuộc người nhận cuộc gọi lại là Sở Lăng Xuyên. Anh thế mà lại nói rất vô tình, nói rằng thời gian của bà xã nhà anh chẳng thể chia ra cho Hồng Trang chiếm giữ được, nói lại là tự bản thân cô đi một mình thôi...

Mẹ kiếp! Đi thì đi chứ sao! Không phải đây chỉ là chuyện xem mắt thôi sao! Hồng Trang hít sâu một hơi, rồi sau đó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi vào. Cô đi qua, tìm được bàn số 9 đã hẹn trước, nhìn không giống như là tới để xem mắt, mà như là đi đến để hy sinh vậy.

Ở bàn số 9 có một người đàn ông đang ngồi. Anh ta nhìn thấy Hồng Trang sau đó liền đứng lên. Bất quá thời điểm nhìn thấy Hồng Trang, anh ta liền thoáng khẽ nhíu mày lại một cái "Cô chính là Hồng Trang sao? Cô thực là khéo lừa dối!"

Hồng Trang cho rằng anh ta nhíu mày là vì cô đến chậm, liền cũng khách khí nói đáp lễ: "Thật xin lỗi, trên đường đã gặp phải chút việc phiền toái nhỏ, nên đã tới chậm." Kỳ thực cô đã ở cửa bồi hồi một lúc lâu rồi.

Hai người ngồi xuống, cùng nhau đánh giá đối phương. Người đàn ông cảm thấy Hồng Trang xinh đẹp thì rất xinh đẹp, chỉ là không đủ trắng. Hơn nữa không đủ dịu dàng, làm cho người ta cảm giác giống người phụ nữ này giống như đàn ông, chỉ là, người phụ nữ này lại có một chút hiểu biết hơn.

Mà Hồng Trang thì lại cảm thấy người đàn ông trước mắt này quá trắng trẻo rồi, hơn nữa lại còn rất giống phụ nữ. Anh ta bưng cái cốc lên uống cà phê ngón tay còn cong lên như ngọn hoa Lan. Đàn ông gì mà mười đầu ngón tay, mỗi một ngón tay đều để móng tay thật dài. Khiến cho Hồng Trang hận không thể nhổ đi giúp anh ta. Ánh mắt của chị gái cô thế nào vậy, một người đàn ông bộ dáng thùy mị như vậy, lại kêu có tác phong nhanh nhẹn là sao?

Hồng Trang có chút thấy khát. Cô bưng ly cà phê sớm đã gọi mang lên rồi, thổi phù cà phê ở bên trong già rồi một ngụm uống hết luôn. Cô vừa buông cái ly xuống, chỉ nghe thấy người đàn ông kia nói: "Là phụ nữ thì cần phải dịu dàng thùy mị một chút chứ! Cô hành động như vậy nhìn rất thô lỗ."

Khi người đàn ông kia nói xong, còn nhìn chung quanh trong phòng xem một chút, xem liệu có phải có để người nào đó chú ý hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.