Sở Vệ Bình chính là đang đau lòng, lại thấy Tiểu Bao Tử che chở cho Sở Lăng Xuyên như vậy, không khỏi bật cười. Đứa nhỏ này thật rất tinh quái mà, khiến cho người ta thấy yêu thương đến tận trong tâm khảm. Ông cũng không còn quan tâm đến Sở Lăng Xuyên nữa.
Sở Lăng Xuyên thấy lực chú ý của cha mình đều dồn hết ở trên người Tiểu Bao Tử, liền nói: "Ba, con thấy ngài cũng không có tâm tư nào để quan tâm đến con nữa, con đi đến phòng bếp để hỗ trợ cho Tố Tố."
"Đi đi!" Sở Vệ Bình thích ứng rất nhanh. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Nghĩ lại trước đây, ông cũng đã từng không đồng ý chuyện đàn ông đi vào trong phòng bếp. Hiện tại, ông cũng đã nhìn ra rồi, cũng cảm thấy hối hận. Lúc trước, khi Triệu Đình Phương vẫn còn sống, ngay đến nấu một món ăn ngon miệng, ông cũng chưa từng bao giờ làm cho vợ yêu của mình thưởng thức.
Có Sở Lăng Xuyên hỗ trợ, bữa cơm chiều làm rất nhanh. Người một nhà vô cùng náo nhiệt ăn bữa cơm chiều cùng nhau, sau đó liền ngồi xem ti vi nói chuyện phiếm ở trong phòng khách. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Nhưng khi nhìn lại, lại chỉ thấy có phim hoạt hình, Tiểu Bao Tử chiếm đoạt ti vi mất rồi.
Sở Lăng Xuyên và Tố Tố dỗ dành Tiểu Bao Tử đổi sang chương trình khác, Tiểu Bao Tử không chịu. Sở Lăng Xuyên lấy ra sự uy nghiêm của bậc làm cha, cầm lấy chiếc điều khiển từ xa từ trong tay của Tiểu Bao Tử, đổi sang chương trình quân sự.
Té xỉu, đây không phải là chương trình mà Tố Tố cùng Sở Vệ Bình ưa thích, xem không chấp nhận được.
Tố Tố đang muốn cầm lấy chiếc điều khiển từ xa, mà Sở Lăng Xuyên cầm trong tay, để đổi lại sang kênh phim truyền hình gì đó, Tiểu Bao Tử liền mím môi, tựa vào trên người ông nội, d∞đ∞l∞q∞đ đôi mắt to chớp chớp đầy vẻ tủi thân, nhìn ông nội vẻ tội tội nghiệp nghiệp.
Sở Vệ Bình nhìn thấy biểu tình của thằng cháu đích tôn của mình lúc này thật đáng thương. Ông đứng dậy, đoạt lấy chiếc điều khiển từ xa Sở Lăng Xuyên đang cầm trong tay, đổi lại kênh phim hoạt hình cho Tiểu Bao Tử, còn nói răn dạy Sở Lăng Xuyên: "Thế nào là kính già yêu trẻ, có hiểu hay không?"
Vẻ mặt của Sở Lăng Xuyên đầy buồn bực, Tố Tố thì nghẹn cười. Tiểu Bao Tử thì tựa người vào trên người Sở Vệ Bình, vẻ mặt cười xấu xa, còn nói vẻ đắc ý: "Ba ba phải nghe lời ông nội nói, phải ngoan ngoãn, di@en*dyan(lee^qu.donnn), bằng không ông nội sẽ tức giận đấy!"
"Thằng nhóc xấu xa." Sở Lăng Xuyên cười, trong mắt đều là sự cưng chiều cùng yêu thương. Bàn tay to của anh không nhịn được khẽ chọc một cái ở trên đầu Tiểu Bao Tử. Nhóc con, thế nhưng lại biết được phải tìm ông nội để làm chỗ dựa vững chắc.
Tố Tố cùng Sở Vệ Bình cũng bật cười bởi lời nói trên miệng kia, cùng suy nghĩ cẩn thận mà cực kỳ đáng yêu của cậu nhóc. Tiểu Bao Tử thật sự là một con quỷ nhỏ, khiến cho người ta phải đau đầu, nhưng cũng lại khiến người ta cực kỳ yêu thích.
"Tiểu Bao Tử, buổi tối con đi ngủ cùng với ông nội nhé, có được không?" Sở Vệ Bình thừa cơ đề ra yêu cầu. Đôi con ngươi của Tiểu Bao Tử xoay xoay, đôi bàn tay nhỏ bé chống lên đôi chân trần của mình suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng liền gật đầu. Ba ba có mẹ ở bên cạnh rồi, ông nội không có người nào ở bên cạnh hết! Vậy nhóc sẽ ở bên ông nội, hơn nữa nhóc cũng rất thích ông nội của mình mà.
Buổi tối Tiểu Bao Tử tắm rửa sạch sẽ sau đó cùng với ông nội đi ngủ rồi.
Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên ôm lấy trở về phòng ngủ. Anh đóng cửa, cái miệng của anh lại ghé sát xuống, hôn lên ở trên gương mặt của cô. Không phải là anh lại nghĩ muốn nữa đấy chứ! Lúc giữa trưa vừa mới làm rồi kia mà, không làm nữa có được không?
"Ông xã à, chúng ta đình chiến nhé, được chứ?" Lỗ tai của Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên liếm phát ngứa, không nhịn được xoay người lại, đối mặt với anh, đưa tay lên, nâng lấy mặt của anh, nhẹ nhàng nói: "Ngoan."
Tố Tố như thế này rốt cuộc là cô đang muốn hay không muốn đây! Cô không biết là, nếu cô cứ nói dịu dàng với anh như vậy, thì đây chính là một loại hấp dẫn và khiêu khích hay sao. Sở Lăng Xuyên hung hăng hôn lên miệng của Tố Tố, cũng ôm cô đi tới phòng vệ sinh, tính toán muốn cô ở nơi đó.
Thế nhưng, một hồi chuông điện thoại di động không phải lúc liền vang lên. Tố Tố nghĩ rằng, thật sự là rất kịp thời. Nói thật, anh yêu cầu như vậy, cô thật sự có chút không chịu nổi.
"Để em đi nghe điện thoại một chút." Tố Tố đẩy đầu của Sở Lăng Xuyên ra. Anh cũng buông lỏng Tố Tố ra. Cô vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thoáng qua dãy số xa lạ kia. Tố Tố nhíu mày, do dự một chút liền nhận cuộc gọi.
"A lô! Tố Tố à, là anh đây."
Nghe thấy giọng nói này, trong lòng Tố Tố đột nhiên trầm xuống, sắc mặt cũng thay đổi. Cô vội vàng cúp điện thoại, tâm tình đang tốt đẹp cũng lập tức bị phá hư rồi. Trong lúc nhất thời cô giống như bị nuốt phải một con ruồi vậy, vừa ghê tởm vừa khó chịu. Người vừa gọi điện thoại tới không là ai khác, mà chính là cái con người đã làm cho cô không còn mặt mũi nào đối với Sở Lăng Xuyên, là Lục Trăn.
Sở Lăng Xuyên cũng nhìn thấy sắc mặt của Tố Tố có vẻ gì đó không thích hợp. Sau khi nhận cú điện thoại Tố Tố liền có bộ dạng này, Sở Lăng Xuyên nhạy cảm cảm nhận được là người nào đã gọi điện thoại tới. Anh đi qua, ôm lấy Tố Tố: "Không còn sớm nữa, bảo bối, đi tắm rửa rồi đi ngủ thôi!"
Tố Tố cố bình phục lại tâm tình, trong lòng cô như bị đảo lộn, rất khó chịu. Làm thế nào cũng không đè nén xuống được. Thời điểm cô đang định quăng điện thoại di động xuống để đi tắm rửa cùng Sở Lăng Xuyên, thì chuống điện thoại di động lại vang lên.
Cô nhìn sang Sở Lăng Xuyên đầy vẻ bất an, cũng không biết nên làm thế nào bây giờ. Tắt máy đi, tháo bỏ pin ra, cũng không thể được, bởi vì Sở Lăng Xuyên là một người rất nhạy cảm. Đại khái là anh cũng đã đoán biết được, người gọi điện thoại đến lúc này là ai rồi.
Bọn họ đã phải nỗ lực để làm phai nhạt, không muốn quan tâm đến sự kiện kia, muốn cho chuyện này lật sang trang khác, muốn bỏ qua. Thế nhưng mà, người ta lại vẫn không chịu thôi, cho dù thế nào cũng phải gọi điện thoại tới, để cho cô phải ghê tởm, khó chịu, để cho cô phải nhớ tới cái sự kiện kia chính là vẫn chân thật tồn tại. Hừ! Quên đi, không có cửa đâu...
Dù biết trước khi nhớ lại thì sẽ gặp phải khó chịu, bấm tắt cuộc gọi, thảo bỏ pin đi, thì sẽ thế nào chứ?
Mặt hồ nước đang bình lặng, liền đã bị người ta ném vào trong đó một viên đá lớn, làm nổi lê tầng tầng lớp lớp sóng.
Tố Tố nhìn xem Sở Lăng Xuyên đầy vẻ băn khoăn bất an. Cô thoáng có một cảm xúc, muốn trốn tránh sự kích động của anh. Nhưng mà, cô biết mình không thể trốn tránh được. Trong lòng Tố Tố thật đau xót, cô vươn đôi tay ra, ôm chặt lấy Sở Lăng Xuyên.
Tất cả đều là do sai lầm của cô! Nếu như cô không có chuyện cùng với Lục Trăn như vậy, hiện tại cô và Sở Lăng Xuyên cũng sẽ không từng phải chịu sự khó xử như thế này. Cô cũng sẽ không làm tổn thương đến anh, mà là sẽ được ở cùng nhau thật hạnh phúc, không có mây đen, không có thống khổ.
Sở Lăng Xuyên một tay ôm cô, một tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Tố Tố. Anh biết trong lòng cô đang có cảm giác gì. Anh thực hối hận, vì sao lần trước chỉ đá cho gã đàn ông một cước kia. Lẽ ra anh nên đá cho hắn nhiều hơn vài cái nữa, để cho hắn suốt mấy tháng đều không thể mở miệng nói chuyện được.
Sở Lăng Xuyên cực kỳ khó chịu, bởi vì Lục Trăn đã quấy rầy cuộc sống của anh, bởi vì hắn đã làm cho bảo bối của anh lại bị khổ sở rồi.