Thời gian từng phút từng giây trôi qua! Mãi cho đến lúc khoảng mười một giờ đêm, Tô Tuệ Vân mới từ trong quán bar đi ra ngoài. Cô ta đã hơi bị say rồi, bất quá coi như vẫn còn chút tỉnh táo. Tô Tuệ Vân đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe ra, rồi lên xe. Cô ta đang định khởi động xe để chạy lấy người, thì có hai bóng người, với tốc độ nhanh như tia chớp, lập tức mở cửa lên xe.
"Không được nhúc nhích!"
Tô Tuệ Vân cả kinh, tay chân không dám động đậy. Vừa mới quay đầu lại liền đã nhìn thấy được Thẩm Hạo Vũ. Đương nhiên là cô ta đã nhận ra anh, lại còn đã từng thiết kế anh, hãm hại anh… @MeBau*diendan@leequyddonn@ Giờ phút này, anh ngồi ở trong xe của cô ta, trong lòng của Tô Tuệ Vân bắt đầu thấy rối loạn.
Nhưng mà chuyện nạy lại không phải là chuyện làm cho cô ta giật mình nhất. Bởi vì cô ta còn nhìn thấy có một người nhìn rất hung ác xuất hiện, bộ dạng đúng là một tên côn đồ, trên tay hắn đang cầm một cây đao, trên gáy còn bị người dùng mũi súng dí vào.
Tô Tuệ Vân cảm thấy miệng khô lưỡi hanh. Một luồng sợ hãi thổi quét qua người cô ta. Theo bàn tay đang cầm súng, nhìn ngược lên, Tô Tuệ Vân nhìn thấy được Sở Lăng Xuyên. Cô ta lại càng cảm thấy kinh sợ: die,n;da.nlze.qu;ydo/nn" Tại sao lại thế này? Mấy người là… "
Con dao nhỏ trong tay tên côn đồ kia đã bị Thẩm Hạo Vũ cướp đi, hai tay bị bẻ gập ngược lại, miệng cũng bị bịt chặt lại, không nói ra lời. Sở Lăng Xuyên lạnh lùng nhìn sang Tô Tuệ Vân nói: "Lái xe."
Tô Tuệ Vân run run rẩy rẩy lái xe đi. Cô ta lái xe chạy một mạch ra đến ngoại ô, đến một nơi không có người thì cho xe ngừng lại đó một lúc. Sở Lăng Xuyên đưa chân đá một cái. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Tên côn đồ lúc trước vốn muốn giết Tô Tuệ Vân liền bị đá xuống xe.
Tô Tuệ Vân nhìn ba người đàn ông ở trước mắt, cô ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi, nghĩ muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Thẩm Hạo Vũ cùng lúc bắt được: "Cô còn muốn chạy sao? Nếu cô nghĩ muốn chết thì cứ bỏ chạy."
"Tôi… tôi không hề hay biết chuyện gì hết!" Tô Tuệ Vân sợ hãi, gào nhẹ một tiếng.
Sở Lăng Xuyên đá vào tên côn đồ kia một cước, đưa tay đem móc miếng vải rách ở trong miệng của hắn ra: "Nói, ai phái mày tới đây, tới để làm cái gì?"
Tên côn đồ không chịu trả lời, vẻ rất có cốt khí. Hơn nữa ở trong bóng đêm hắn còn trừng mắt lườm sang Sở Lăng Xuyên một cái.
Sở Lăng Xuyên đưa tay nắm lấy cổ tay của hắn, dùng sức một chút. Tên côn đồ trẻ kia bị đau kêu lên thảm thiết, dường như nghe được cả tiếng xương cốt bị vỡ vụn: "Tôi nói, tôi nói! Là Tích ca đã sai tôi tới đây, bảo tôi phải giết cô gái này đi. Anh ấy nói cô ta đã biết quá nhiều rồi, hiện đang bị cảnh sát theo dõi, cho nên muốn tôi giết cô ta để diệt khẩu."
Phổ ca, là thủ hạ Mã Lỵ. Cũng là vào một năm trước, An Quốc Đống đã phá tan trung tâm chỉ huy sở, nhưng có một con cá đã lọt lưới. Vì không có chứng cớ chứng minh Mã Lỵ có tội, cho nên đành phải thả cô ta ra. Chỉ là, có một người anh trai và một người em trai của cô ta thì đã bị thi hành lệnh xử bắn.
Hai chân Tô Tuệ Vân mềm nhũn ra, ngã ngồi xuống dưới đất. Cô ta sợ hãi ôm lấy đầu, nước mắt lúc này mới rơi xuống. Cô ta đã trêu chọc phải người không nên trêu chọc rồi. Tô Tuệ Vân sợ hãi quá trở nên hoảng loạn, khóc nói: "Tôi không muốn như vậy, là bọn họ đã ép buộc tôi..."
Thẩm Hạo Vũ dùng ngữ điệu của cảnh sát để nói với Tô Tuệ Vân: "Hiện tại, phương pháp duy nhất để cô tự bảo vệ cho mình chính là, cô phải nói ra hết thảy những chuyện mà cô đã biết, lấy công chuộc tội, sẽ được xử lý khoan hồng."
Tô Tuệ Vân đột nhiên hoảng hốt: "Không, không! Mấy người không thể dẫn tôi đến trong cục cảnh sát được, nơi đó có sói! Ông ta sẽ giết tôi mất, bọn họ là đồng bọn với nhau, là đồng bọn."
"Người đó là ai vậy?" Thẩm Hạo Vũ hỏi, trong lúc hỏi chuyện với Tô Tuệ Vân, anh đã âm thầm mở máy ghi âm đang cất giấu ở trong túi rồi...
Tô Tuệ Vân hốt ha hốt hoảng nói: "Chính Trưởng cục của các người! Chính là cục trưởng G đó. Ông ta và Mã Lỵ đã có giao dịch với nhau… Tôi không biết chuyện sẽ là như vậy. Lúc ban đầu chỉ là tôi nghĩ muốn chỉnh cho An Nhược Tố một chút mà thôi. Nhưng mà vì đã lên nhầm thuyền giặc, cho nên càng hãm sâu thêm vào..."
Sở Lăng Xuyên nghe đến đó, không khỏi hỏi lại: "Muốn chỉnh Tố Tố sao? Cô đã làm cái gì đối với cô ấy rồi?"
Tô Tuệ Vân vừa nghe thấy Sở Lăng Xuyên nói chuyện lại nhắc tới Tố Tố, cảm xúc liền bị kích động. Cô ta không khống chế được, nổi lên cười lạnh: "Ha ha, Sở Lăng Xuyên, tôi đã biến thành như thế này, anh cũng không có chỗ nào được tốt đẹp đâu... Như thế nào, cảm giác bà xã của mình bị người đàn ông khác ngủ cùng, thật sự cũng không dễ chịu lắm nhỉ?"
Sở Lăng Xuyên hận không thể một cước đạp chết luôn người phụ nữ này. Cuối cùng anh vẫn nén nhịn được. Hóa ra, hết thảy những chuyện kia lại đều là kiệt tác của Tô Tuệ Vân này. Cô ta vậy mà lại có thể nghĩ ra được cái chiêu trò làm tổn hại đến người khác này: "Cô chính là người đã cấu kết với Lục Trăn phải không?"
Tô Tuệ Vân không nói năng gì nữa. Đúng vậy, cũng là bởi vì muốn lợi dụng quân cờ Lục Trăn kia, cho nên Tô Tuệ Vân mới lại tới trêu chọc tới người như Mã Tạ kia. Mã Tạ đã giúp cô ta tìm kiếm liên hệ uy hiếp cưỡng bức Lục Trăn ngủ cùng với Tố Tố.
Cuối cùng, mục đích của Tô Tuệ Vân đã đạt được, nhưng đồng thời Tô Tuệ Vân cũng sa vào trong bẫy của Mã Lỵ. Từ đó Tô Tuệ Vân đã từng bước một lún sâu vào trong vực thẳm phạm tội, không cách nào tự kiềm chế được, đành chỉ có thể càng hãm càng sâu hơn.
Thẩm Hạo Vũ tiếp tục hỏi: "Giao dịch như thế nào? Việc hãm hại đối với An Quốc Đống, có phải là do bọn họ đã sai khiến cô làm hay không?"
"Tôi không biết giao dịch cái gì hết. Bọn họ chỉ là bảo với tôi hãy cầm lấy hộp tiền kia, sau đó nghĩ biện pháp để đưa hộp tiền đến trong tay An Quốc Đống. Bộn họ bảo tôi cứ chiếu thế mà làm là được, những chuyện khác tôi thật sự không biết, không biết gì hết!" Tô Tuệ Vân nói đến phần sau có chút không khống chế được bản thân. Mấy ngày nay cho tới giờ, cô ta luôn luôn phải trôi qua trong sự lo lắng hãi hùng. Cũng bởi vì muốn báo thù Tố Tố và Sở Lăng Xuyên, chỉnh sửa, chống đối lại với bọn họ, nên cô ta lại từng bước một bị dẫn vào trong vực sâu.
Kỳ thực bọn Mã Lỵ sai khiến Tô Tuệ Vân đi làm cái việc vu oan cho An Quốc Đống, bất quá chỉ là hướng Tô Tuệ Vân đi theo dòng nước của bọn chúng, lôi kéo Tô Tuệ Vân ngày càng chìm sâu thêm một ít, làm cho cô ta không còn cách nào tự kềm chế được nữa, phải nghe theo lời sai khiến của bọn chúng. Một khi Tô Tuệ Vân đã trở nên vô dụng, gây uy hiếp đến cho bọn chúng, thì bọn chúng cũng sẽ quăng cô ta đi, xóa sạch. Cũng giống như hôm nay, nếu không phải là có Thẩm Hạo Vũ và Sở Lăng Xuyên xuất hiện, thì bây giờ Tô Tuệ Vân cũng đã chết rồi.
Cái chết, hai từ ấy đã làm cho Tô Tuệ Vân cảm thấy sợ hãi, cô ta thực không muốn chết.
Thẩm Hạo Vũ từng bước ép sát: "Cô có chứng cớ gì để chứng minh cô là người bị người ta sai khiến hay không?"
"Có chứ!" Tô Tuệ Vân vốn là một cao thủ trong việc mưu tính trị lại người khác, bị người ta âm mưu tính toán với mình như vậy, làm sao cô ta có thể không giữ miếng được chứ: "Lúc đó, toàn bộ cuộc nói chuyện giữa tôi với cô ta, đều đã được bí mật ghi âm lại hết."
Tô Tuệ Vân nói xong, Thẩm Hạo Vũ và Sở Lăng Xuyên liếc mắt nhìn nhau,. Sở Lăng Xuyên không nói năng gì, bởi vì lời nói anh có khả năng khiến cho cảm xúc của Tô Tuệ Vân bị mâu thuẫn, cho nên vẫn một mực để cho Thẩm Hạo Vũ đặt câu hỏi với Tô Tuệ Vân...