Tố Tố và Lý Nguyệt Hương bận rộn làm một bàn đồ ăn, hi vọng An Quốc Đống đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cười hề hề nói: Tôi đã trở về rồi đây, bà bạn già, con gái yêu à! Đã để cho hai mẹ con phải lo lắng rồi! Đã đói bụng lắm rồi, ăn cơm thôi!
Nhưng mà, hi vọng thì vẫn chỉ là hy vọng. Vẫn cần phải đến tài năng thực hiện để làm bữa cơm chiều thật ngon. Hai mẹ con đi đến phòng khách, nhìn thấy Tiểu Bao Tử đang cưỡi ở trên chiếc xe xoay xoay, hai bàn tay nhỏ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn cứ thế nhìn về phương hướng cửa ra vào, vẻ mặt đầy ưu sầu. Cậu nhóc cũng đang chờ mong ông ngoại trở về. Tuy rằng Tiểu Bao Tử vẫn còn nhỏ tuổi, @MeBau*diendan@leequyddonn@ thế nhưng cu cậu lại rất có tâm.
Đúng lúc này, truyền đến tiếng mở cửa. Tố Tố và Lý Nguyệt Hương vội vàng đi tới cửa, nhìn thấy Sở Lăng Xuyên tiến vào, cau mày, vẻ mặt trầm xuống, cúi đầu đổi giày.
Nhìn cái biểu cảm như vậy, có phải tình hình có gì đó không ổn hay sao. Trong lòng Tố Tố thấy hoảng sợ, rất không yên tĩnh, vội vàng hỏi: "Sở Lăng Xuyên, ba ba...ba ba vẫn chưa trở về à? Vẫn không thể thả người sao?"
Sở Lăng Xuyên chạy tới trước mặt Tố Tố và Lý Nguyệt Hương, bóng dáng cao lớn chặn ngang tầm mắt của hai mẹ con. Tiểu Bao Tử cũng đứng dậy đi tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn ba người lớn. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cu cậu vươn đôi tay nhỏ bé túm lấy tay của Sở Lăng Xuyên giật giật. Khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhíu lại hỏi: "Ba ba, ông ngoại đâu rồi, ông ngoại đâu rồi?"
"Ông ngoại ở chỗ này này."
Một giọng nói quen thuộc dường như đã mất tích từ lâu liền vang lên ở cửa. Tố Tố cùng Lý Nguyệt Hương trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, vội vàng vượt qua Sở Lăng Xuyên nhìn ra ngưỡng cửa.
"Ba ba!" Tố Tố kích động kêu lên.
"Ông ngoại, ông ngoại!" Tiểu Bao Tử hét lên vẻ đầy kích động, người đã lung lay lung lạy chạy tới, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn nhào vào trong lòng An Quốc Đống, "Ông ngoại, ông ngoại!"
"Cái bánh bao nhỏ của ông đã lớn rồi (*) của ông!" An Quốc Đống nói xong liền ôm lấy Tiểu Bao Tử bế bổng lên. Tố Tố cùng Lý Nguyệt Hương thấy vậy cùng đi tới. An Quốc Đống ôm lấy bà bạn già, Tố Tố ôm lấy An Quốc Đống, người một nhà tâm tình đều thật cao hứng, giờ phút này thật không biết nên biểu đạt như thế nào.
(*) Tên gọi âu yếm ở nhà của con trai Tố Tố là Tiểu Bao Tử (cái bánh bao nhỏ), dựa theo hình dáng mũm mĩm của cậu bé. Trong đoạn văn trên, nguyên văn tiếng Trung, An Quốc Đống đã gọi cậu bé là 我的大夕小 (nghĩa là: Xixiao - Tiểu Bao lớn của tôi - Mẹ Bầu dịch thoát ý cho phù hợp với ngữ cảnh và tên gọi âu yếm ở nhà của cậu bé An Địch.
Lý Nguyệt Hương và Tố Tố lúc này thật kích động và vui sướng. Nước mắt không sao khống chế được, không ngừng lăn xuống dưới. Vài ngày không gặp mặt, không liên lạc được với An Quốc Đống, cảm giác thời gian không được gặp An Quốc Đống dài tựa như đến một thế kỷ rồi.
"Ba." Tố Tố vừa đau lòng lại vừa cao hứng gọi cha mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn ba ba của mình đã vài ngày rồi không gặp. Trong lòng cô cảm thấy chua xót không thôi… không biết mấy ngày vừa qua ba ba đã trôi qua như thế nào... Tố Tố cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Vành mắt của An Quốc Đống cũng đỏ hoe, gần như là đã sắp rơi nước mắt xuống rồi. Thế nhưng ông chớp chớp mắt mắt, nén nhịn trở lại, cười hề hề, nói: "Không có việc gì rồi, không có việc gì rồi! Không phải là bây giờ ba đã trở về nhà tốt đẹp rồi hay sao? Ba đã ngửi thấy mùi vị của bữa cơm gia đình rồi đó. Làm cái gì ăn ngon ngon một chút. Đi nào, đừng khóc nữa, đi ăn cơm cùng với ba thôi nào."
"Ăn cơm, ăn cơm thôi!" Lý Nguyệt Hương cũng chậm rãi đi lại: "Đã làm đồ ăn mà ông thích ăn nhất đấy."
Người một nhà vô cùng náo nhiệt cùng đi ăn cơm. Trong lòng An Quốc Đống thật cảm khái. Người một nhà ngồi cùng một chỗ ăn cơm cũng là một hạnh phúc khó có được. Ông đã bị mất đi tự do mấy ngày nay, nên thật sự cảm khái sâu sắc.
Sau khi mọi người ngồi xuống ổn định rồi, An Quốc Đống rót rượu ra cho Sở Lăng Xuyên. Sở Lăng Xuyên thoáng nhìn qua Tố Tố, rồi sau đó nghiêm mặt lại, nói: "Ba, ngài biết là con đã kiêng rượu rồi mà! Ngài làm thế này không phải là ép con lại phạm sai lầm hay sao?"
"Chén rượu này là ba ba mời con, Tố Tố dám quản sao!" An Quốc Đống nói xong trừng mắt lên, liếc mắt nhìn Tố Tố một cái. Tố Tố dẩu môi, nói vẻ không vui: "Hừ, con không dám quản, đã được chưa nào?"
Sở Lăng Xuyên cười, vui vẻ, cũng vội vã rót cho An Quốc Đống đầy một ly rượu trắng: "Ba, ngài kính con, con thì thật không dám. Con mời ngài."
An Quốc Đống vẫy vẫy tay: "Chuyện lần này, ít nhiều, ba ba cũng phải cám ơn con! Chén rượu này, ba ba nhất định phải mời con."
"Ba, là người một nhà cả mà, ba nói cảm tạ cái gì chứ, khách khí quá rồi." Sở Lăng Xuyên giơ ly rượu lên: "Ba, ngài không có việc gì, chủ yếu nhất là do ngài luôn luôn đi ngay ngồi thẳng. Con bất quá chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi."
"Thằng nhóc thối này, đừng khiêm nhường nữa! Hai ba con chúng ta cùng cạn một chén này."
"Vâng!"
Tố Tố và Lý Nguyệt Hương chỉ nghe nói là, do nhờ mối quan hệ của mình, cho nên Sở Lăng Xuyên đã tìm được người làm chứng, từ đó rửa sạch được tội danh cho An Quốc Đống trong chuyện này. Cả hai người vẫn còn không biết chuyện Sở Lăng Xuyên đã từng lẻn vào nơi An Quốc Đống bị thẩm vấn.
Nếu không phải khai thác được một tin tức từ nơi An Quốc Đống, thì Sở Lăng Xuyên cũng sẽ không biết này số hoa quả kia An Quốc Đống đã mua được từ chỗ nào. Như vậy cũng sẽ không có biện pháp tìm ra được ông chủ cửa hàng bán trái cây, từ đó lôi ra được Tô Tuệ Vân.
Sở Lăng Xuyên và An Quốc Đống uống nốt chỗ rượu trắng còn lại một ít ở trong ly, rồi cũng không tiếp tục uống nữa. Tố Tố nhanh chóng gắp thức ăn cho Sở Lăng Xuyên, để cho anh dùng bữa. Đương nhiên Lý Nguyệt Hương cũng rất mau chóng nói với An Quốc Đống dùng bữa.
Tiểu Bao Tử thở dài. Hai bàn tay nhỏ bé nâng gương mặt của mình lên, chống đỡ ở trên mặt bàn: "Bà ngoại thương ông ngoại, mẹ thương ba ba. Tiểu Bao Tử luôn bị xem nhẹ… Chỉ có ngồi đây một mình! Ai, ai...."
Người một nhà cùng cười ầm lên bởi vì một câu nói kia của Tiểu Bao Tử. Tiếng cười đã làm thay đổi bầu không khi, quét sạch đi những u ám lúc trước. Cuối cùng mọi chuyện cũng đã qua đi, cũng là đã lấy lại sự thanh thản ổn định và cuộc sống hạnh phúc của bọn họ trước kia đã từng có.
Buổi tối lúc đi ngủ, Tiểu Bao Tử cứ bám chặt lấy An Quốc Đống. Cu cậu muốn được ngủ cùng với ông ngoại của mình. Đã vài ngày qua cu cậu không được gặp ông ngoại nên cũng có chút nhớ nhung ông ngoại rồi. Nhưng có lẽ, vì Tiểu Bao Tử cũng biết, trong nhà đã xảy ra chuyện không tốt chuyện, cho nên hiện tại muốn được gần gũi cùng với ông ngoại.
Tố Tố và Sở Lăng Xuyên trở về phòng ngủ của mình để tắm rửa, sau nằm ở trên giường, cảm giác cả thể xác và tinh thần đều rất thoải mái. Tố Tố làm tổ ở trong lòng Sở Lăng Xuyên. Mười ngón tay của cô đan xen vào với mười ngón tay của anh: "Ông xã à, tuy rằng em biết nói lời cám ơn với anh thì thật là khách khí. Thế nhưng mà em thấy vẫn cần phải nói, cám ơn anh, cám ơn anh đã làm hết thảy vì em, vì mọi người trong gia đình này."
Sở Lăng Xuyên hôn lên môi của Tố Tố. Người trong nhà đã không có việc gì nữa rồi. Cục gạch lớn ở trong lòng anh cũng liền được rơi xuống, Sở Lăng Xuyên trầm giọng nói: "Nói lời cám ơn, quả thật là cực kỳ khách khí rồi! Bảo bối, em có thể đổi thành một cách nói khác để tỏ ý cảm ơn anh là được mà!"