Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 72-1: Úp mặt vào tường sám hối (1)



Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc

Sở Lăng Xuyên nhìn sắc mặt Tố Tố có chút không đúng, không thể để cô cứ đi như vậy, ôm cô lên xe, trước tiên đưa cô về nhà.

Tố Tố định tự mình đón xe trở về, cô mới không cần đi xe của anh đâu, nhưng nhìn Tô Tuệ Vân đang ở phía xa, cô đành đi theo anh.

Dọc đường đi khuôn mặt Tố Tố như băng bó, không thèm để ý anh, cũng không nhìn anh. 

Sở Lăng Xuyên vô tâm, bởi vì căn bản anh và Tô Tuệ Vân không có gì, chỉ là nhìn thấy cô như vậy, anh biết là vấn đề lớn.

Về đến nhà, Tố Tố rót cho mình một ly nước uống lớn để áp hỏa khí, bây giờ cô một bụng tức giận, trong lòng khó chịu và đau đớn không nói ra được.

Anh nói bận rộn công việc, cô không dám đi quấy rầy, coi như gặp phải chuyện gì cũng tự mình chịu, nhưng anh thì? Anh lừa cô là không về được, lại còn đi chăm sóc người phụ nữ kia.

Biết rõ cô ta đối với anh không có mục đích tốt, anh không thể làm như không biết sao? Vậy mà còn nhiệt tình, đây là sao? Dung túng cô ta được voi đòi tiên, nếu không hôm nay cũng không thị uy với cô.

Được rồi, coi như cô nhỏ mọn, cô ta có chuyện anh đi ngay, chăm sóc còn chưa tính, có bản lãnh đừng để cô biết, lừa cô cả đời đi.

Hiện tại còn gây chuyện để người phụ nữ không liên quan đến diễu võ giương oai, chỉ sợ cô không biết, cuối tuần là cô ta và Sở Lăng Xuyên đi cùng với nhau, rõ ràng là cố ý khích bác ly gián.

Cô biết mình không thể bị lừa, không thể trúng kế, nhưng mà cô không thể không đau lòng và tức giận. Bởi vì Sở Lăng Xuyên lừa cô, thời điểm cô cần anh nhất thì chồng của cô lại đi chăm sóc cho người khác, cô có thể nhẫn nại nhưng không thể chịu nhục, thậm chí cô còn thầm mắng trong lòng, đàn ông không có người nào tốt.

Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố trầm mặt, đưa tay luồn vào tóc cô, ngồi ở bên người cô, mặt anh sát lại: “Bảo bối, em túc giận?”

Nhìn gương mặt này của anh cô phát cáu, xoay người, ôm lấy đệm ngồi quay lưng về anh, cô sợ mình không khống chế được, giết anh, dĩ nhiên không thể rồi, vậy thì chỉ có thể giết trong lòng thôi.

Sở Lăng Xuyên ôm cô từ phía sau, cằm anh đặt trên vai, “Bảo bối, thật ra thì anh cũng k muốn dính líu gì đến cô ta, nhưng không biết sao cô ta lại leo núi gần nơi anh đóng quân, lại còn bị thương, không có ai giúp, nhớ đến anh làm quân nhân nên gọi điện thoại xin giúp đỡ.

Dù đó có thể là người xa lạ thì anh cũng phải giúp đỡ đúng không? Huống chi là học cùng trường, cô ta leo núi với một người nữ nữa, hai cô gái nhỏ như thế, anh cũng không thể thấy chết không cứu.

Anh đưa cô ta vào bệnh viện, đi cùng còn có bạn của cô ta, đầu cũng bị thương, anh phải ở lại chăm sóc một chút, chờ bệnh viện thu xếp ổn thỏa mới quay trở lại đơn vị.

Bảo bối, em phải tin tưởng tình cảm của anh dành cho em là không thay đổi, coi như cô ta có ý thì anh cũng không đáp lại. Không nên tức giận, ngoan nha.”

“Làm sao anh mang cô ta xuống núi?” Cô không nhìn anh đang cố gắng lấy lòng, ánh mắt Tố Tố lạnh lùng, giống như phi đao, “Không phảt anh cõng cô ta chứ?”

Thật ra thì không cần phải nói, Tố Tố cũng có thể đoán được, nhất định là anh cõng. Cô lập tức đứng dậy, gương mặt tức giận và đau đớn, “Tốt, Sở Lăng Xuyên, anh nói là mình công việc quá bận rộn không về được nhà, vậy mà còn ở cùng người phụ nữ có ý đồ xấu với mình, anh… anh cõng cô ta xuống núi, chăm sóc cô ta. Công việc vội gì chứ, em thấy là vô cùng nhàn nhã.”

“Anh không trở lại tuyệt đối là vì công việc, tuyệt đối không phải vì cô ta. Anh cõng cô ta xuống núi vì cô ta bị thương. Em nói nếu đổi lại là em, em phải làm sao? Anh làm như vậy là sai lầm rồi sao? An Nhược Tố, lí trí của em đâu rồi, đây là em hiểu chuyện sao?”

Sở Lăng Xuyên nói xong còn đưa tay về đầu cô. Mà Tố Tố lại nổi giận, cô cố tình gây sự? Cô không hiểu chuyện? Được rồi, đã như vậy cô sẽ hoàn toàn tùy hứng một lần, ngang ngược kiêu ngạo một lần, để cho anh thấy một chút.

Đẩy tay anh ra xa, chỉ vào mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đã xanh mét nói: “Được, cho là em cố tình gây sự, coi như em không hiểu chuyện. Anh giúp người không có sai, anh cõng cô ta cũng không có sai, những thứ này đều là anh nên làm.

Nhưng anh để cô ta diễu võ dương oai trước mặt em là lỗi của anh, thời điểm em cần anh thì anh lại đi chăm sóc người phụ nữ khác, còn là người phụ nữ có ý đồ xấu với anh, đó là lỗi của anh. Thế nào, anh không phục  a… A, umh…”

Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên kéo vào trong ngực, môi cũng bị anh ngăn chặn, cô muốn tiếp tục nổi đóa nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô a a, muốn dùng giằng tránh thoát cái ôm nhưng không ngờ lại bị anh áp đảo trên sofa.

Áo bị anh cường thế đẩy lên cao… lúc anh cúi đầu hôn, Tố Tố hét lên, “Sở Lăng Xuyên, cái tên vô lại này, buông em ra, a…”

Cô bị anh hung hăng thương yêu, kết quả là sau đó mơ màng ngủ quên mất, khi tỉnh lại trong phòng đã không thấy bóng dáng của anh, cô chỉ có thể vô lực xụi lơ trên giường.

Cô lật người, nằm lì trên giường, ôm lấy gối đầu đấm hai cái. Hồi tưởng lại những lời giải thích của anh, cô tin tưởng anh và người phụ nữ kia thuần khiết, nhưng nếu như  mỗi lần Sở Lăng Xuyên đều làm theo lời cô ta thì cái này sẽ dần trở thành không thuần khiết rồi. Tối thiểu vì anh cho cô ta cơ hội.

Anh không tự kiểm điểm chính mình, còn nói cô cố tình gây sự, không hiểu chuyện. Cô hận chết anh, thật quá khinh người. Mặc dù biết không có gì nhưng trong khi cô ở nhà suýt xảy ra chuyện thì anh lại ở bên cạnh cô ta, chăm sóc cô ta., trong lòng cô làm sao có thể thoải mái, có thể không đau, không khó chịu.

Tố Tố tự gõ vào đầu mình, trong lòng tỉnh táo lại. An Nhược Tố, khi nào thì mày bắt đầu để ý lung tung như vậy rồi hả? Trở nên tính toán như vậy từ bao giờ rồi hả? Một chút cũng không giống cô.

Mấu chốt nhất là thời điểm hai người đang cãi nhau anh lại có thể làm ra chuyện ấy, mà cô lại vô lực chống đỡ, quá tức giận. Đang gây gổ có được hay không? 

Đang tức giận có được hay không? Lúc nào thì lại thành giải quyết trên giường rồi vậy? Sở Lăng Xuyên, anh nghĩ rằng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa hả, không có chuyện đó đâu.

Cô tức giận lật người, thấy trên bàn để một tờ giấy, cô hừ lạnh, không nhìn, kiên quyết không nhìn, nhưng tầm mấy phút sau lại không nhịn được cầm lên xem: “Bảo bối, ngoan ngoãn ở nhà, không cho phép tức giận, nếu không anh đau lòng. Chỉ được thích chồng của em thôi.”

Lời ngon ngọt, viên đạn bọc đường, hừ!

Sau sự kiện Tố Tuệ Vân kia, tâm tình Tố Tố vẫn luôn không thoải mái, mặc dù Sở Lăng Xuyên mỗi ngày đều gọi điện thoại, bề ngoài không có chuyện gì nhưng trong lòng vẫn đau như cũ. Cô nhất định phải trừng phạt anh.

Thứ năm tan việc, Tố Tố hẹn Hàm Hàm đi chơi nên không học lái xe, cô đặt trước chỗ ở nhà hàng rồi ngồi đợi Hàm Hàm.

Sau khi gọi món, không lâu sau lập tức được đưa lên, vừa ăn Hàm Hàm vừa hỏi Tố Tố, “Tố Tố, thật lâu mới có ngày cuối tuần, cậu không đi thăm chồng à?”

“Tớ phải học lái xe, không rảnh.”

Tố Tố không chút nghĩ ngợi trả lời khiến Hàm Hàm hoài nghi, “Học lái xe theo tớ vừa vô ích, vừa lãng phí thời gian, cậu mau thành thật khai báo, có phải xảy ra vấn đề gì rồi hay không?”

“Hàm Hàm, tớ hỏi câu.” Tố Tố ngập ngừng, “Tuần trước t ngã bệnh vào đúng ngày nghỉ, tớ hỏi anh ấy có rảnh rỗi trở về không, anh ấy bảo quá bận không về được, nhưng vừa rồi tớ mới biết, anh ấy lợi dụng công việc để đi giúp người phụ nữ khác, cô ta bị thương ở chân, anh ấy còn đưa đến bệnh viện.”

“À.” Hàm Hàm trợn to hai mắt, hình như có chút sửng sốt, một lúc lâu mới hỏi: “Người phụ nữ kia có quan hệ gì với chồng cậu, tại sao lại gọi điện thoại cho anh ấy? Còn những chuyện này làm sao cậu biết?”

Nhắc tới người phụ nữ kia, Tố Tố lại nổi giận: “Cô ta là bạn học cấp ba của Sở Lăng Xuyên, đã từng thích anh ấy, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ xem ra vẫn có ý tứ. Ghê tởm nhất chính là tớ đi ăn cơm với chồng mình, vậy mà cô ta còn mò mặt tới, diễu võ giương oai với tớ, nói chuyện này với tớ rất uyển chuyển. Cho nên tớ mới cãi nhau với Sở Lăng Xuyên, cậu nói xem, có phải tớ làm sai không, tớ quá hẹp hòi sao?”

“Tớ hiểu tâm trạng của cậu, bị bệnh là lúc con người ta yếu đuối nhất, hi vọng có người bên cạnh chăm sóc, mà người cậu hi vọng chính là anh ấy, nhưng anh ấy lại không ở bên cậu, cậu lại sợ anh ấy lô lắng, không muốn quấy rầy công việc của anh ấy nên sẽ không nói cho anh ấy biết, nhưng không ngờ anh ấy lại đang chăm sóc người phụ nữ khác.

Trong lòng cậu khó chịu là bình thường, không có gì là sai cả, nhất là khi người phụ nữ kia lại có ý đồ bất chính với chồng cậu, anh ấy lại cho cô ta cơ hội đến gần. Cậu gây gổ không phải là bởi vì anh ấy làm những việc này, mà là vì người phụ nữ này dám diễu võ giương oai, công kích cậu.”

“Đúng đúng, chính là như vậy, thế tớ sai chỗ nào?” Tố Tố hỏi xong, Hàm Hàm lắc đầu, “Cậu không sai, tâm lý cậu trong trường hợp như vậy là đương nhiên, chồng mình không chăm sóc mình lại đi chăm sóc kẻ khác, đạo lí gì vậy? Còn nữa, đã chăm sóc thì thôi đi, ả kia còn đi khoe khoang, thị uy, chuyện như vậy không ai có thể nhịn.”

Hàm Hàm nói trúng phóc tâm tư Tố Tố, cô gật đầu lia lịa, “Đúng vậy, Sở Lăng Xuyên thật quá đáng, bản thân anh ấy sai còn nói mình gây sự, không hiểu chuyện, tớ quá hiểu chuyện đi ấy cứ, chuyện gì cũng không để cho anh bị phân tâm, anh ấy không cảm kích thì thôi, còn phê bình tớ. Tớ...tớ ghét anh ấy.”

“Có điều, cậu cũng không thể hoàn toàn trách anh ấy được, nếu cậu nói cho anh ấy biết là cậu ngã bệnh, anh ấy chắc chắn sẽ lo lắng cho cậu, nói không chừng còn bất chấp đêm khuya trở về thăm cậu, cậu không muốn như vậy phải không, đây là cậu xót anh ấy, không nỡ, cho nên mới không nói cho anh ấy còn gì.”

Hàm Hàm nói xong, Tố Tố cúi đầu xuống, “Tớ cũng biết rõ như vậy, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, tớ bị bệnh còn không nỡ sai bảo chồng tớ, cô ta là cái thá gì? Ả sai bảo chồng tớ thì thôi đi, lại còn ra oai với tớ nữa chứ.”

“Cho nên ấy à.” Hàm Hàm nói đến đó thì dừng lại, mặt thần bí, “Nói tóm lại, tớ cho rằng, đồng chí An Nhược Tố, cậu đã yêu chồng cậu sâu đậm rồi, đây là cậu đang ghen, hơn nữa còn đổ bình dấm chua loét, tớ chỉ nghe cậu phát tán mùi dấm mà đã ê hết cả răng rồi đây này.”

“Cái gì?” Chân mày cô cau lại, ánh mắt bắt đầu mê mang, “Nhưng mà không phải tình yêu chỉ có một lần sao? Hơn nữa lúc tớ và Sở Lăng Xuyên ở bên nhau, cảm giác không giống với lúc ở cùng Thẩm Hạo Vũ, tình cảm tớ giành cho Sở Lăng Xuyên là yêu sao?”

Hàm Hàm vỗ về an ủi Tố Tố, “Đừng nóng vội cô gái, dần dần cậu sẽ phát hiện cái gì mới là tình yêu chân chính, tình yêu có rất nhiều loại, nhưng tớ không cảm thấy tình cảm giữa cậu và Thẩm Hạo Vũ là tình yêu. Cứ từ từ trải nghiệm đi, khám phá con tim mình, không phải mọi người đàn ông trên đời này đều phụ bạc như Thẩm Hạo Vũ kia đâu, yêu chồng câu thì phải dũng cảm nói lời yêu, đừng trốn tránh.”

Tố Tố cười khẽ, “Đồng chí Hàm Hàm của tôi ơi, cậu biến thành chuyên gia tình yêu từ hồi nào vậy, đúng rồi, cậu và La Vĩ Khôn dạo này thế nào, có tiến triển gì không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.