Giờ phút này trên người Tố Tố chỉ còn một chiếc quần lót nhỏ, hai người đang nhiệt tình như lửa lại bị trưởng bối bắt gặp, muốn bao nhiêu mất mặt có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu nhếch nhác có bấy nhiêu nhếch nhác, thậm chí cô cảm thấy trường hợp này mình không còn mặt mũi nhìn người khác nữa.
Triệu Đình Phương vô cùng xấu hổ, bà không ngờ mình lại nhìn thấy cảnh này, bà vội vàng xoay người.
Sở Lăng Xuyên nhặt áo khoác của mình bao lấy Tố Tố, ôm cô về phòng ngủ, ôm cô mà anh đều không dám nhìn vẻ mặt kia, vội vàng ra ngoài nói chuyện với mẹ mình.
Còn Tố Tố vội đi thay quần áo, một lúc sau mới định thần lại, thở ra một hơi thật dài, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn mặt mình trắng bệch trong gương, nghĩ tới một màn vừa rồi cảm thấy thật quẫn bách.
Việc này không khác gì cảm giác dì cả tới bị dính lên quần áo mà không biết, lạ còn tung tăng đi dạo khắp nơi làm cho người khác thấy không thoải mái.
Về việc Triệu Đình Phương đi vào mà không gõ cửa, Tố Tố chỉ biết im lặng. Quá mất mặt, có định cho người ta sống không đây, cô còn có chút riêng tư nào không vậy, chuyện như vậy đều bị mẹ chồng thấy hết, cô còn mặt mũi nào đi ra ngoài nữa?
Trong lúc Tố Tố đang rối rắm trong phòng ngủ, Sở Lăng Xuyên và Triệu Đình Phương ngồi nói chuyện ngoài phòng khách, “Mẹ, sao mẹ đi vào mà không gõ cửa?” Nói xong đưa tay ra như đang muốn đòi cái gì.
Triệu Đình Phương trợn mắt nhìn Sở Lăng Xuyên một cái, còn đập một cái lên tay anh, nghiêm mặt giáo huấn: “Sinh ra cái phòng ngủ để làm gì hả? Đưa tay ra làm gì vậy?”
“Thì cái chìa khóa đó, hôm nay con muốn xin lại.” Sở Lăng Xuyên tức giận, chuyện này nói ra khiến anh rất lúng túng, tuy trong lòng không thể phát tiết, đây là mẹ mình, thật là khó nói, có lẽ nên nhờ cha làm công tác tư tưởng để tránh chuyện này lại xảy ra.
Triệu Đình Phương vừa nghe thấy Sở Lăng Xuyên muốn lấy lại chìa khóa, khuôn mặt lập tức trầm xuống, “Thì sao, có vợ con liền không để mẹ trong lòng đúng không, con có còn coi ta là mẹ không hả?”
Anh nhìn mái tóc màu muối tiêu của mẹ mình, Sở Lăng Xuyên cũng không nỡ làm mẹ khó chịu, nhưng… Thôi, lùi một bước, “Con thật là tốt đấy!” Triệu Đình Phương đập vai Sở Lăng Xuyên mấy cái, “Con còn dám lừa mẹ, sao bảo là không về được, có phải không muốn gặp hai ông bà già này phải không?”
Sở Lăng Xuyên tránh người khỏi cái đánh của bà, “Mẹ, mẹ còn muốn bồng cháu không, không phải con đang cố gắng thực hiện nguyện vọng của mẹ sao, lần này thì hay rồi, sau này mẹ hết can thiệp nữa nhá.”
Triệu Đình Phương không lên tiếng, nhìn Sở Lăng Xuyên rồi đứng dậy định đi về phía phòng ngủ, chuyện hôm nay quả thật rất khó nói, bây giờ bà an ủi Tố Tố có lẽ sẽ giúp con trai tốt hơn một chút.
Sở Lăng Xuyên ngăn bà lại, “Được rồi, mẹ, bây giờ đừng nói gì cả, lúc này cô ấy đang lúng túng, mẹ hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra là tốt nhất. Mẹ, nếu không mẹ về trước đi, chuyện ở đây cứ để con giải quyết.”
“Ngày mai nhớ về nhà, có vợ có khác liền quên cha mẹ.” Triệu Đình Phương nói xong xoay người ra về, Sở Lăng Xuyên tiễn bà ra cửa, “Mẹ, có gì mai rồi nói, hiện tại mẹ muốn Tố Tố đối diện với mình như thế nào đây. Hay mai con về một mình về nha.” diend.lqdon//
Nghe Sở Lăng Xuyên nói như vậy, Triệu Đình Phương mới đi.
Sở Lăng Xuyên đóng cửa trở lại phòng khách, nhìn vào phòng ngủ đang đóng chặt mà đau đầu, anh vò tóc, bây giờ làm sao an ủi Tố Tố, anh sải bước vào phòng ngủ, lúc mở cửa lại phát hiện bị khóa trái: “Bảo bối, mở cửa nào, mẹ đi rồi.”
“Đừng làm phiền em, bây giờ em không muốn gặp bất cứ ai cả.”
Bên trong truyền đến giọng nói vừa tức giận vừa uất ức của Tố Tố, chắc chắn rất ảo não, Sở Lăng Xuyên vội vàng dụ dỗ: “Bảo bối, mẹ cũng không cố ý, chỉ là biết hôm nay sinh nhật em nên cô ý đến chơi thôi.
An Nhược Tố! Đi ra ngoài đi, đã trễ thế này, ngoan, đều là mẹ anh không tốt, anh đã nói rồi, bảo bối, không tức giận nào.”
Trong lòng Tố Tố khó chịu, cô biết mình không thể giận anh nhưng vẫn không thể kìm chế được mà nói: “Em không tức giận, em chỉ không muốn ở trong phòng, cũng không muốn gặp anh, em muốn ra ngoài đi dạo, anh đừng cản em.”
“Em muốn đi chỗ nào thì anh đi cùng em. Chờ anh, anh đi thay quần áo.” Sở Lăng Xuyên vội vàng đi tìm y phục trong khi Tố Tố đã mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này trời đã tối rồi, gió xuân cũng lành lạnh mơn man trên mặt cô, thời tiết có chút mát mẻ, cô cũng không biết mình có thể đi đâu, đã trễ thế này cũng chẳng còn nơi nào để đi.
Chỉ có thể đi xung quanh chung cư rồi đến khu tập thể dục trường, vào lúc này mọi người đều ở nhà ăn cơm nên nơi này không có ai, Tố Tố ngồi trên xích đu, nhìn trời, lòng tự trọng của cô hai mươi mấy năm nay bị mất hết không còn một mống.
Cô rất muốn khóc, nhưng không thể rơi dù chỉ là một giọt lệ, chỉ đơn giản là mấy tiếng gào khan trong cổ họng.
Cô ngồi rũ người như một cây hoa không còn sức sống, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh cô nằm ở trên ghế động tình, Sở Lăng Xuyên phát thú tính, sau đó mẹ chống xuất hiện.
Ôi…. Tố Tố nghĩ đến đã phát điên, cô gầm nhẹ một tiếng, đưa tay vò đầu bứt tóc của mình, muốn quên hết tất cả đi tuy nhiên chỉ vô ích, vẫn không thể quên, không cách nào quên.
Cô muốn nghĩ về những thứ khác để quên chuyện ngày hôm nay đi, chuyện gì có thể quên được đi chứ.
Cô nghĩ mãi mới nhớ ra Thẩm Hạo Vũ, anh ta phụ cô, đã để cô chờ hai năm, những tưởng hai năm sẽ trở lại cưới cô nhưng cô chờ đến bốn năm cũng không hề có tin tức.
Đợi đến khi cô kết hôn rồi anh ta mới xuất hiện là có ý gì? Lòng cô có chút khổ sở, nhưng tại sao đã từng đau đớn nhưng giờ nhớ lại một chút cũng không khắc sâu, trong đầu vẫn chỉ là cảnh của ngày hôm nay.
Tiếp tục suy nghĩ!
Tố Tố nghĩ đến lần đầu gặp mặt Sở Lăng Xuyên, lần đầu hôn môi, lần đầu gặp mặt cha mẹ hai bên, lần đầu đi gặp anh rồi lại nghĩ đến hôn lễ của hai người đã vui vẻ bên nhau.
Khi cô nghĩ đến tình cảnh hai người lần đầu tiên ân ái, Tố Tố lại phát điên, nghĩ tới nghĩ lui lại trở về vấn đề này, bởi vì thế lại trong đầu lại là cảnh vừa rồi hai người ân ái thì mẹ chồng xuất hiện.
Thật quá sức chịu đựng.
Tố Tố cứ ngồi như vậy, vừa nghĩ lại khó chịu nên không phát hiện ra phía sau, ở một ghế đá không xa, Sở Lăng Xuyên đang ngồi đó, khuôn mặt vừa thấp thỏm, vừa khẩn trương, đôi mắt sáng người nhìn chằm chằm vào cô.
Đêm càng lúc càng muộn, cũng rất lạnh, mà Tố Tố không hề có ý định trở về, bởi vì cô không để ý, thậm chí không cảm thấy rét lạnh, cho đến khi người cô được khoác thêm một chiếc áo vào được ôm bởi một lồng ngực ấp áp cô mới cảm thấy thật sự lạnh, muốn có nhiều hơn sự ấp áp.
Cằm Sở Lăng Xuyên đặt trên vai Tó Tố, tay xiết chặt lấy cô, “Bảo bối, trở về thôi.” Anh kéo cô dậy, đưa cô về nhà.
Sau khi vào nhà, Sở Lăng Xuyên thì đi làm cơm tối, còn Tố Tố đi tắm nước nóng rồi đi ngủ, không hề có dục vọng, cũng không để ý đến tâm tình của Sở Lăng Xuyên, còn quên mất cả đói bụng.
Có lẽ sau khi tắm cả người được buông lỏng nên nằm trên giường không lâu thì mơ màng ngủ, khi anh làm cơm xong đi gọi cô thì phát hiện cô đã ngủ rồi.
Đầu giường còn ghi một tờ giấy với mấy dòng chữ: “Lăng Xuyên, em không giận anh, chỉ là chuyện này quá khó tiếp nhận, trong lúc nhất thời em không thể điều chỉnh được tâm tình mình, em không thể tiếp thu được việc chuyện vợ chồng mình lại lộ trước mặt người khác, đừng quấy rầy em, em ngủ trước… ngủ ngon.”
Mặc dù Tố Tố không nói là giận nhưng Sở Lăng Xuyên vẫn cảm thấy có chút áy náy, hôm nay là sinh nhật bảo bối không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, thậm chí còn để bụng đói mà ngủ thiếp đi.
Sở Lăng Xuyên cảm thấy vừa áy náy vừa thấy bất đắc dĩ.
Anh đưa tay man trớn mặt cô, cuối cùng dừng trên bờ môi rồi cúi người hôn nhẹ lên môi cô, sau đó mới rời đi, nha đầu vô lương tâm này nhất định sẽ tỉnh lại vì đói.
Chỉ có thể là Sở Lăng Xuyên hiểu rõ Tố Tố nhất, cô ngủ thẳng đến hơn mười một giờ thì tỉnh lại vì đói, bây giờ ngủ là chuyện nhỏ, đói chết mới là chuyện lớn.
Dạ dày đã biểu tình ục ục rồi, cô đưa tay bật đèn lại phát hiện trên giường chỉ có một mình mình, Sở Lăng Xuyên đâu? Nhìn thời gian đã hơn mười một giờ, có phải anh đã đi rồi không?
Tố Tố nghĩ như vậy nên quay lại nhìn trên bàn, không có tờ giấy nhắn, vậy anh đi đâu? Cô nghi hoặc xuống giường, mang dép đi ra khỏi phòng ngủ.
Phòng khách còn lại một ngọn đèn nhỏ đang còn bật, tỏa ra ánh sáng mông lung, chỉ có phòng ăn hình như là có ánh sáng, cô như bị dắt đi về phía bếp, đẩy cái cửa khép hờ ra khiến cô kinh ngạc, ngây ngẩn cả người.
Cô thấy hình như là Sở Lăng Xuyên gục trên bàn ngủ thiếp đi, trên bàn ăn còn đốt cây nến, vẫn để bát đũa của hai người. Đây là sao? Tố Tố tiến lên đẩy một cái vào người anh, chỉ sợ anh theo quán tính sẽ vung một nắm đấm.
Cô gọi khẽ: “Lăng Xuyên, anh dậy đi, sao lại ngủ ở đây, dậy nào.”
“Cũng hơn mười một giờ, cái này là …..?”diend.lq don//
Sở Lăng Xuyên ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, môi mỏng khẽ nhếch, “Bảo bối, anh chờ em để làm sinh nhật đấy. Bữa tối dưới nến, thế nào, em có chịu nể mặt không?”
Tố Tố bất ngờ, cô thực sự lại bị anh làm cho cảm động, cô hít sâu, suýt chút nữa không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
Anh cứ ngồi chờ ngu ngốc như vậy, còn ngủ thiếp đi trên bàn, nếu như cô không tỉnh dậy vì đói thì anh cứ thế chờ cả đêm sao, thật khờ mà, lại để cho cô cảm động rồi.
“Em đi vào thay quần áo, trang điểm.”
Sở Lăng Xuyên trợn mắt, mạnh mẽ ra lệnh: “Thủ trưởng không phê duyệt, ngồi xuống.”
“Vâng.” Tố Tố ngồi đối diện Sở Lăng Xuyên, “Thủ trưởng, có thể dọn cơm chưa?”
“Chờ đấy.” Sở Lăng Xuyên đứng dậy hâm nóng lại thức ăn, dĩ nhiên Tố Tố sẽ giúp một tay, sau khi bày biện thức ăn lên bàn, anh rót rượu vang đỏ vào hai cốc, hai người chạm ly, Sở Lăng Xuyên thâm tình nói: “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Tố Tố cất tiếng, đồng thời hai người uống cạn ly rượu, ánh sáng cuối cùng từ cây nến vụt tắt, cả căn phòng lại tối đen như mực.
“Tại sao thời khắc mấu chốt thì lại hết nến thế này.” Sở Lăng Xuyên giận giữ nói, Tố Tố không nhịn được bật cười, anh cũng cười theo, “Bảo bối, nếu không chúng ta bật điện thay nến nhá.”
“Được.” Tố Tố đồng ý xong Sở Lăng Xuyên mới đứng dậy bật đèn, trong phòng bỗng chốc sáng trưng. Vì cả hai người đều đói nên chẳng cần để ý đến lãng mạn gì hết mà bắt đầu ăn ngấu nghiến cho đến lúc không ăn nổi thì thôi.
Đánh răng xong lên giường đi ngủ, Tố Tố không nhịn được nói: “Ăn nhiều đi ngủ luôn sẽ không tốt cho tiêu hóa.”
“Nếu không chúng ta cùng vận động.” Sở Lăng Xuyên thận trọng nói xong bị Tố Tố trừng cho một cái, cô cầm gối nện vào người anh, “Đừng nói vận động với em, em không dễ dàng quên chuyện này anh lại dám nhắc lại.”
“Coi như anh chưa nói gì, bảo bối, ngủ, ngủ.” Sở Lăng Xuyên duỗi tay ôm trọn Tố Tố vào trong ngực, tắt đèn rồi đi ngủ. Tối nay anh lại không có phúc lợi rồi.
Tố Tố ngủ một giấc đến tận mười giờ sáng hôm sau mới tỉnh, Sở Lăng Xuyên đã trở về sau khi đi thăm cha mẹ anh rồi, anh vốn định thừa dịp lúc ngủ phòng bị của cô thấp nhất mà xâm chiếm lãnh thổ nhưng Tố Tố nhất quyết không chịu, anh cũng không thể làm tới nên đành phải thôi.
Sở Lăng Xuyên bắt đầu lo lắng, nếu còn như vậy có lẽ sau này anh phải đi tu, Tố Tố không muốn ân ái với anh, dáng vẻ chán ghét, anh lại không thể miễn cưỡng, tương lai sau này sẽ như thế nào đây?
Gần trưa, La Vĩ Khôn gọi điện đến hẹn ra ngoài gặp mặt, đã lâu mọi người chưa được gặp nhau. Sở Lăng Xuyên đồng ý, anh thúc giục Tố Tố thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Ngoài dự đoán của mọi người, Thiệu Minh Thành không mang theo vị hôn thê, La Vĩ Khôn cũng chỉ có một mình, chỉ có Sở Lăng Xuyên là mang theo cô, mọi người ở chung một chỗ cũng coi như hài hòa.