Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 80-2: Nản lòng thoái chí 2



Editor: Uyên Uyên

Sở Lăng Xuyên không gọi điện thoại lại, nhưng Tố Tố không còn quan tâm nữa, bởi vì cô đang đắm chìm trong khổ sở và đau đớn không cách nào kiềm chế.

Mặc dù mỗi ngày cô đều ăn cơm đúng giờ, đúng bữa nhưng cơ thể vẫn gầy đi trông thấy, nhìn như một người bệnh, buồn bã ỉu xìu, Triệu Đình Phương khuyên cô hãy bỏ qua mọi chuyện đi, nhưng cô không làm được.

Thời gian ngày ngày trôi qua, chớp mắt đã một tuần lễ, thân thể cô đã khá lên nhiều nhưng tâm trạng vẫn không thể tốt thêm một chút nào được.

Trong thời gian này, Hàm Hàm đến thăm Tố Tố, Tiểu Nhiên cũng định đến nhưng sợ Tố Tố nhìn thấy bụng của cô sẽ đau lòng nên không đi, chỉ gọi điện thoại hỏi han.

Chủ nhật Sở Lăng Xuyên lại gọi điện thoại đến, Triệu Đình Phương đưa cho cô nhận, cô vì mặt mũi mẹ chồng mà nghe máy nhưng không hề muốn nói chuyện với anh. Anh nói trong điện thoại khi nào diễn tập kết thúc sẽ trở về.

Bên kia anh đã nói xong mà cô vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ chính mình, hai đứa bé, cứ như vậy mà bỏ cô đi, có phải cô không có tư cách làm một người mẹ hay không?

Sau đó cô hốt hoảng vứt điện thoại trên giường, nằm xuống ngủ thiếp đi, ngủ rồi sẽ cô sẽ không còn phải suy nghĩ lung tung nữa, cũng sẽ không phải dằn vặt đau khổ nữa, Sở Lăng Xuyên ở bên kia, cô đã sớm chẳng còn nhớ đến.

Cô ngủ một giấc đến rạng sáng hôm sau, lúc mơ màng tỉnh dậy thì nhận ra trong phòng ngủ có thêm một người, không ai khác chính là giúp việc, chị ta đến đây sớm làm cái gì?

Vương Thúy Phần khóc đến mức hai mắt đỏ ngàu, quỳ xuống trước mặt Tố Tố, cô bị dọa cho phát hoảng, vội vàng đứng dậy đỡ bà ta, “Dì Phần, dì làm gì vậy?”

“Tố Tố, dì biết chuyện này là lỗi của dì, nhưng phương thuốc sinh con trai dì cũng không biết là có vấn đề, dì chỉ có lòng tốt, chị Phương cũng ngầm cho phép.

Nhưng bây giờ đưa bé mất rồi, chị ấy lại muốn đuổi dì đi, bây giờ mà dì về nhà thì chồng chị sẽ đánh chết mất, vì vậy dì muốn đến đây nhận lỗi với con.”

Vương Thúy Phần nói xong, Tố Tố ngã ngồi xuống đất, toàn thân cứng nhắc, nửa ngày mới phản ứng kịp: “Dì…. Dì vừa nói cái gì? Phương pháp sinh con trai? ;di,en,dan..le_quy_don

“Đúng vậy, nhiều người ở thôn dì ăn đều không có việc gì. Nhưng chị Phương nói thuốc này có độc cho nên mới ảnh hưởng đến đứa bé. Xin lỗi cháu, đây là lỗi của dì, xin cháu hãy tha thứ cho dì, nói với chị Phương cho dì ở lại.”

Đầu tiên là khiếp sợ, cuối cùng là tức giận, sắc mặt Tố Tố trắng bệch, tức giận đến phát run. Thì ra đứa bé của cô mất đi vì thế, thảo nào cô nghĩ mãi cũng không thể hiểu được nguyên nhân.

Lúc này Triệu Đình Phương đi vào, thấy Vương Thúy Phần vừa nói xong sắc mặt biến đổi, bà túm lấy Vương Thúy Phần, “Em nói nhăng nói cuội gì ở đây? Đi theo chị ra ngoài.”

Tố Tố nhìn hai người kia đang lôi kéo nhau, cô nhớ về mỗi lần mang cơm trưa, muốn khóc nhưng cuối cùng biến thành một tràng cười, “Đứa bé của con không còn không phải là ngoài ý muốn có phải không? Là hai người… hai người cho cái gì mà phương thuốc sinh con trai!... Cho nên con mới đứa bé mới không giữ được.”

“Tố Tố…” Triệu Đình Phương muốn giải thích nhưng Tố Tố dựa vào cửa, “Mời hai người đi ra ngoài, đi ra ngoài, con muốn yên tĩnh một chút, con xin hai người đấy!”

Triệu Đình Phương và Vương Thúy Phần rời khỏi phòng, còn Tố Tố ngồi bên giường sững sờ, nhưng sau đó cô bật dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ còn sự tĩnh mịch, nhưng trong lòng vô cùng giận giữ.

Cô vẫn cho rằng do cơ thể cô không có khả năng làm mẹ, hoặc là vấn đề do Sở Lăng Xuyên, tóm lại là ngoài ý muốn, nhưng hôm nay cô mới biết được, thì ra là không phải.

Đứa bé của cô mất đi là do thuốc sinh con trai của hai người kia, cô muốn nổi giận, muốn phát tiết, muốn chửi rủa tất cả những người đã hại chết con của cô, những kẻ giết người, đúng, họ là những kẻ giết người.

Chỉ vì muốn có cháu trai mà lại nhẫn tâm hại chết đứa con trong bụng cô, cô không thể nào chấp nhận sự thật này, không thể chấp nhận một gia đình như vậy.

Cô gần như mất khống chế, hàng loạt cảm xúc đan xen nhau, cô khóc thật lớn, rồi lại cười thật to, giống như là một người điên, hai tay nắm chặt đến nỗi móng tay khảm sâu vào da thịt cũng không cảm thấy đau đớn.

Triệu Đình Phương và Sở Vệ Bình đi vào thấy một màn này cũng hốt hoảng, bà vội vàng đến khuyên nhủ Tố Tố, nhưng bộ dạng cô giống như gặp quỷ.

“Tố Tố, đều do mẹ không tốt, con có giận thì cứ đổ hết lên mẹ, đừng giữ lại trong lòng.” Bây giờ Triệu Đình Phương có hối hận cũng không kịp, bà cũng rất khổ sở, Sở Vệ Bình thấy Tố Tố như vậy vội vàng đẩy Triệu Đình Phương ra khỏi phòng.

Triệu Đình Phương ở đây chỉ khiến Tố Tố kích động hơn thôi, lúc này ông mới quay lại nhìn Tố Tố đang thất hồn lạc phách ngồi trên giường lặng lẽ rơi nước mắt.

Ông suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Con à, ba biết là con khó chịu, chuyện này là do mẹ con nhất thời hồ đồ, mẹ con sai nhưng còn có ba ở đây, con có chuyện gì thì cứ nói với ba, đừng giữ trong lòng.”

Tố Tố hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn Sở Vệ Bình, nước mắt giàn giụa vẫn không ngừng chảy xuống, cô vẫn không nói một lời vì bây giờ với cô, hôn nhân này, gia đình này đã không còn hy vọng gì nữa.

Ông nhìn Tố Tố im lặng cũng không nói thêm gì nữa, nhưng ông thấy được trong ánh mắt của Tố Tố có hận ý.

Mấy ngày sau Sở Lăng Xuyên mới trở về, cả người mệt mỏi, nhưng chuyện đầu tiên khi anh về nhà là tìm Tố Tố, nhưng trong phòng trừ ba mẹ không hề có bóng dáng cô, cô đã đi đâu rồi?

Không thấy người đâu khiến anh rất lo lắng, anh xoay người hỏi ba mẹ vội vàng hỏi: “Mẹ, Tố Tố đâu rồi, cô ấy thế nào?”

Triệu Đình Phương vội nói: “Con bé không sao, nó đi làm rồi.”

“Cái gì?” Sở Lăng Xuyên vừa nghe xong chân mày cau lại, cô vừa mới sinh non, nghỉ ngơi chưa được nửa tháng đã đi làm, “Cô ấy vừa mới… Thân thể có thể chịu được sao? Để con đi tìm cô ấy!”

Sở Lăng Xuyên đi được mấy bước rồi lại dừng lại, anh ngập ngừng hỏi: “Mẹ, có phải Tố Tố rất hận con phải không?”

Triệu Đình Phương cũng không biết làm thế nào để an ủi Sở Lăng Xuyên, còn anh, mỗi lần gọi điện nghe thấy tiếng khóc của cô vừa đau đớn, vừa áy náy vô cùng.

Cô mang thai anh không biết, đến khi cô mất đứa bé, phải chịu đau đớn hành hạ, khóc lóc cầu xin anh trở lại, chỉ hy vọng thời điểm cô khổ sở nhất có anh ở bên cạnh, nhưng anh lại chỉ cho cô ba chữ thật xin lỗi.

Anh vĩnh viễn không bao giờ quên được khoảnh khắc cô chịu đựng đau đớn, vừa khóc vừa nói: “Ông xã… Em đau lắm, anh về đi…. Xin anh... hãy trở lại…. Chỉ một lần,... một lần này thôi…. “

Mỗi một chữ đều kèm theo đau đớn và thống khổ, kết hôn lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô gọi anh là ông xã, nhưng chính hai chữ này làm cho lòng người đau.

Nếu như không phải cô không thể chống đỡ được nữa cô sẽ không khóc, không khổ sở cầu xin anh, thế nhưng cái gì anh cũng không làm được.

Khi cô cần anh nhất, cần sự quan tâm, chăm sóc của anh thì anh lại để cô cho một người xa lạ không quen biết, [;di,en,dan..le_quy_don)  bây giờ thậm chí anh không có cách nào đối mặt với cô.

Triệu Đình Phương nhìn Sở Lăng Xuyên khổ sở như thế, bà cũng không đành lòng, bà vừa nói vừa rơi nước mắt: “Con bé hận là mẹ chứ không phải con, là hận mẹ.”

Triệu Đình Phương nghĩ chuyện này sớm muộn cũng phải cho Sở Lăng Xuyên biết, nếu bà không nói thì Tố Tố cũng sẽ nói, không bằng bây giờ bà nói ra để cho anh chuẩn bị kĩ phải đối mặt với Tố Tố như thế nào.

“Mẹ, mẹ nói vậy có ý gì?” Sở Lăng Xuyên là người thông minh, nghe mẹ nói như thế anh lập tức cảm thấy câu nói có hàm ý khác, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?

Triệu Đình Phương lắc đầu than thở, “Là mẹ nhất thời hồ đồ, mẹ đưa một bà con xa đến làm giúp việc, cô ta nói có phương thuốc sinh con trai có tác dụng nên ngày nào cũng cho vào cơm mang cho Tố Tố, mẹ sốt ruột muốn bế cháu trai nên cũng ngầm cho phép, không ngờ thứ kia có độc… Đứa bé như vậy mà mất đi.

Đứa bé không có là đả kích quá lớn đối với Tố Tố, sau khi tỉnh dậy lúc nào cũng hốt hoảng, sau khi con bé biết chuyện này cả người lại càng thay đổi, vừa khóc vừa cười, ngày hôm qua tỉnh lại cũng không nói một lời, hôm nay nhất định đi làm, ai cũng không cản được.”

Sở Lăng Xuyên nghe xong không khỏi tức giận, không nói nổi một lời, thân thể run rẩy.

Đứa bé của anh mất đi là như thế.

Tố Tố đã phải chịu đựng đứa bé mất đi như vậy!

Con anh, con của anh! Anh chỉ cảm thấy mình sắp tức đến nổ phổi.

Sở Vệ Bình hiểu rõ tính của con trai mình nhất, bình thường thì làm người ta yêu thích nhưng khi nổi giận thì vô cùng thối nát, ông vội vàng nói: “Lăng Xuyên, con bình tĩnh một chút, mẹ con cũng đã rất hối hận, cả ngày lúc nào cũng than ngắn thở dài, thậm chí còn khóc rất nhiều.

Tố Tố nó mất đứa bé, khẳng định rất hận mẹ con, hận cái nhà này, hận cả con, thậm chí là chán ghét, những khả năng này là không tránh khỏi, con phải nói chuyện thật tốt với nó, giúp con bé quên đi chuyện không vui này.”

Sở Lăng Xuyên đứng như cọc gỗ ở đó, tức giận nhìn mẹ mình, đôi mắt đã đỏ hoe, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng xoay người đi ra ngoài, để lại tiếng đóng cửa inh tai nhức óc.

Xe chạy đến trường học đúng lúc tan việc, anh vội vàng xuống xe, đứng trước cổng trường giữa đám học sinh trông vô cùng nổi bật.

Tố Tố và Tiểu Chu đi từ xa đã trông thấy anh, mà Sở Lăng Xuyên cũng nhìn thấy cô, mới một tháng không gặp, trông mặt cô tái nhợt, gầy gò không chịu nổi, đôi mắt ảm đạm không có ánh sáng.

Tim của anh phút chốc co rút đau đớn, bước nhanh đến trước mặt cô, thâm trầm nhìn người con gái trước mặt, giơ tay muốn chạm khuôn mặt ấy nhưng bị cô tránh ra theo bản năng, hành động của cô làm tim anh như bị ai khoét ra vậy.

“Em đi trước nha.” Tiểu Chu thức thời rời đi trước.

Anh nắm lấy đôi đôi tay cô, tuy mềm mại nhưng không còn độ ấm, ánh mắt cũng chả còn thiết tha mà chỉ còn sự lạnh lùng và xa cách, giống như anh chỉ là một người xa lạ.

Tố Tố không cự tuyệt cái nắm tay của anh, có lẽ vì ở đây nhiều học sinh, không muốn lôi kéo cho khó coi, anh nắm tay cô rồi mở cửa, dìu cô lên xe.

Dọc theo đường đi, Tố Tố yên lặng khác thường khiến lòng anh không yên, một tay anh lái xe, tay còn lại nắm tay cô thật chặt, nhưng dường như Tố Tố không phát hiện ra, vẫn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhúc nhích, không phản kháng, bây giờ anh đối với cô mà nói chỉ như không khí mà thôi.

Tố Tố như vậy thật khiến người ta lo lắng, anh tình nguyện để cô tức giận, náo loạn còn hơn là trầm mặc như thế này, anh nhận thấy rõ sự đau thương nồng đậm của cô.

Sau khi Sở Lăng Xuyên đưa Tố Tố về nhà, cô lập tức vào nhà vệ sinh, sau đó đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi luôn, thân thể cô còn rất yếu ớt, bây giờ cô chỉ muốn nằm im một chỗ như vậy.

Anh cứ đi theo cô như vậy, nhìn cơ thể cô không còn sức sống, anh dâng lên một dự cảm chẳng lành, hôn nhân của anh và Tố Tố đang báo động

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.